Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1878 - Chương 1879: Tránh Xa Cái Ghế Ra

Chương 1879: Tránh Xa Cái Ghế Ra

"Quả nhiên, con quỷ này vẫn còn. Ghế gỗ màu đỏ đậm chỉ là một loại môi giới. Bản thân lệ quỷ mới là ngọn nguồn thực sự. Nếu không giam giữ được ngọn nguồn, thì loại lực lượng linh dị này sẽ mãi mãi tồn tại, không thể tiêu trừ."

"Trước mắt mình còn không biết được phạm vi xuất hiện của những chiếc ghế gỗ nhỏ này là bao nhiêu. Nếu chỉ bao phủ mỗi tòa cao ốc này thì còn dễ xử lý một chút. Còn nếu nó đã khuếch tán ra ngoài, vậy mọi chuyện sẽ cực kỳ phức tạp."

"Cho nên, mình vẫn phải nghĩ cách để chạm đến con lệ quỷ kia."

Dương Gian lại đang suy tư.

Đây là một chuyện linh dị cực kỳ đặc biệt.

Quỷ chỉ xuất hiện thông qua vật môi giới chính là ghế gỗ. Nói cách khác, người và quỷ phải cần đến ghế gỗ làm môi giới thì mới tiếp xúc được với nhau.

Nếu không tiếp xúc với ghế gố, hắn sẽ không thể nào tiếp xúc được với quỷ.

Tình huống này để cho Dương Gian nhớ đến chuyện linh dị của quỷ giấc mơ mà hắn từng gặp ở quê.

Quỷ giâc mơ cũng thông qua chất môi giới là nước mưa để xâm lấn vào thực tế.

Cho nên, quỷ giấc mơ có thể giết chết được người đang bị ướt. Trùng hợp, ác mộng sẽ khiến cho người đổ mồ hôi và ướt nhẹp. Cái này cũng phù hợp với quy luật tồn tại của chất môi giới.

Thế là xuất hiện cảnh người bị quỷ giết chết ở trong cơn ác mộng.

"Bất kể là đinh đóng quan tài, hay thanh sài đao, chúng đều không thể nào lợi dụng ghế gỗ làm môi giới để tiếp xúc với ngọn nguồn của lực lượng linh dị."

Lúc này Dương Gian xem như đã hiểu vì sao tập kích của hắn lại bị thất bại.

"Muốn tiếp xúc được với con lệ quỷ trên ghế gỗ chỉ có thể là người… Hoặc là một con lệ quỷ khác."

"Xem ra chuyện linh dị này không dễ xử lý như vậy."

Sau khi suy đi tính lại, Dương Gian bắt đầu cảm nhận sự khó khăn trong việc xử lý chuyện lần này.

Bởi vì sau khi phát động môi giới, ngự quỷ nhân không thể nào chịu được tập kích của lệ quỷ. Nếu đã không gánh được tập kích của quỷ, vậy ngồi vào ghế gỗ màu đỏ chẳng khác gì hành động tự sát.

Dương Gian đã đích thân thử qua, nên hắn biết cấp độ khủng bố của con lệ quỷ này là cực kỳ cao.

"Chuyện này phiền phức rồi đây."

Phùng Toàn quan sát chiếc ghế gỗ màu đỏ cách đó không xa, rồi trầm giọng hỏi:

- Có cần thư thả một chút không? Mặc dù thứ này có nguy hiểm, nhưng dường như nó không cao lắm, chỉ cần không ngồi vào là sẽ không sao.

- Con quỷ này ẩn núp rất kỹ, mà mức độ nguy hiểm lại cực lớn, đúng là rất phiền toái. Trước tiên cứ thành lập hồ sơ cho nó đi, danh hieuj là: Ghế màu đỏ.

Ánh mắt Dương Gian khẽ động, trong đầu hắn nảy sinh ra một phương pháp tương đối đặc biệt, hẳn có thể thực hiện.

- Được.

Phùng Toàn gật gật đầu.

Nhưng ngay lúc này, người quản lý lúc trước lại lò dò đến và nói:

- Hai vị, hiện tại công ty chúng tôi đã đến giờ tan tầm rồi. Nếu không có chuyện gì, không biết bọn tôi có thể trở về nhà không?

Nhìn thời gian.

Hiện tại đúng là đã hơi trễ.

Dương Gian khẽ nhìn ông ta một cái.

Người quản lý này giật mình, vội vàng sửa lời:

- Đương nhiên tôi cũng sẽ phối hợp hành động với hai vị. Nếu cần tăng ca, chúng tôi cũng sẽ cực kỳ nguyện ý.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Chờ đến sáng mai hẵng rời đi. Còn đêm nay, mấy người tốt nhất ở lại chỗ này. Lời này tôi chỉ nói một lần thôi, nhớ cho kỹ, kẻo đến lúc chết lại trách vì sao tôi không nhắc nhở.

Cũng không phải hắn không muốn thả đám người kia rời đi, mà đêm này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.

Đồng thời lực lượng linh dị đã xâm lấn tòa cao ốc này.

Làm sao một đám người bình thường có thể tan tầm và trở về nhà được?

Dù Dương Gian đáp ứng, thì con quỷ ở chỗ này cũng sẽ không đồng ý.

- Còn nữa, tốt nhất mấy người hãy tránh xa những chiếc ghế gỗ màu đỏ kia. Còn thi thể, ngày mai tự khắc sẽ có người đến xử lý.

Sau khi nói xong, Dương Gian quay người rời đi.

Người quản lý thấy vậy liền tỏ ra khá sửng sốt.

Đây là đang điều tra phá án à?

Sao không làm gì hết vậy, với lại hành vi và ngôn ngữ của hai người này sao cổ quái như thế chứ?

Nghi hoặc, khó hiểu.

Nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều, dù sao người ta cũng có súng, có cả giấy chứng nhận nữa.

Bình Luận (0)
Comment