Nhưng càng như vậy, hắn càng cảm thấy bất an.
Cho nên sau khi rời khỏi tòa văn phòng kia, hắn và Phùng Toàn lập tức trở về phòng nghỉ trên tầng cao nhất của Vương Sát Linh.
Dương Gian vừa xuất hiện, Hoàng Tử Nhã liền kìm không được phải hỏi.
- Đội trưởng, tình hình thế nào rồi? Rốt cuộc chiếc ghế màu đỏ kia là cái gì, anh có thể xử lý được không?
Hùng Văn Văn ngáp một cái:
- Tiểu Dương, anh có làm được hay không vậy? Hùng phụ đều chán đến nối ríu hết cả mắt rồi. Vừa nãy mẹ tôi lại tiếp tục gọi điện yêu cầu tôi phải trở về nhà trước mười hai giờ. Bà ấy còn bảo là có chuyện muốn nói với anh.
- Chuyện này không dễ đúng không? Bởi vì nếu dễ chắc hiện tại nó đã được xử lý xong xuôi rồi.
Đồng Thiến vừa nhìn thấy Dương Gian liền đoán được quá trình xử lý chuyện này của hắn có gặp một chút trắc trở.
Đã là loại người có cấp độ như Dương Gian, còn cầm đinh đóng quan tài và thanh sài đao ở trong tay. Bất cứ chuyện linh dị bình thường nào mà hắn gặp phải, hắn đều có thể xử lý gọn trong vòng vài phút.
Hiện tại chiếc ghế gỗ màu đỏ vẫn còn xuất hiện ở trong tòa cao ốc, điều này chứng tỏ chuyện linh dị này vẫn chưa được xử lý.
- Lần này khác với những chuyện linh dị trước kia. Con quỷ kia ngồi ở trên ghế gỗ màu đỏ, nhưng không ai có thể nhìn thấy nó được.
Dương Gian liếc nhìn một chiếc ghế gỗ màu đỏ đang chắn ngang lối đi cách đó không xa.
- Chiếc ghế gỗ màu đỏ kia là một vật môi giới. Chỉ có những người ngồi ở trên ghế mới có thể nhìn thấy con quỷ kia. Đồng thời, chỉ khi người và quỷ tiếp xúc thì lệ quỷ mới phát động tập kích. Tôi đã chủ động kích hoạt loại quy luật giết người này, dẫn dụ quỷ xuất hiện. Vốn tôi cứ tưởng rằng bản thân có thể nhẹ nhõm giải quyết nó. Không ngờ tôi không thể dùng vũ khí linh dị để chạm đến con lệ quỷ kia khi nó ở trong môi giới.
- Nhưng lệ quỷ lại có thể tiếp xúc được với tôi, vì thế tôi đã bị quỷ giết chết.
Nói đến đây, Dương Gian khẽ giơ tay lên.
Da thịt ảm đạm, giống như một xác chết, trên đó còn mọc đầy thi ban, giống như một cỗ thi thể chết từ lâu.
Đồng Thiến khẽ trầm ngâm, lập tức đưa ra kết luận.
- Thân thể bị giết sao?
Hiện tại thân thể của Dương Gian đã mất đi khí tức đặc thù của người sống. Sỡ dĩ ý thức của hắn còn có thể tồn tại là nhờ có quỷ ảnh duy trì.
Đây chính là dị loại.
Không còn là người sống, cũng không phải lệ quỷ.
Dương Gian nói:
- Cho nên mấy người không ai ngăn cản được loại tập kích này, kể cả Phùng Toàn.
Hùng Văn Văn nhảy ra:
- Thế Hùng phụ thì sao? Tôi rút thăm may mắn ra chữ sinh chắc chắn sẽ không có việc gì. Tiểu Dương, anh nói có đúng không?
Dương Gian liếc nhìn nó một cái.
- Cậu muốn thử à?
Hùng Văn Văn lập tức lùi ra sau:
- Không, không cần.
Cái này ai dám thử chứ, lỡ mà sơ sẩy cái là bỏ mạng lại ngay.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Dựa theo loại quy luật giết người này mà nói, chỉ cần không ngồi vào ghế gỗ màu đỏ thì uy hiếp của chuyện linh dị này sẽ không lớn. Chúng ta hoàn toàn có thể căn dặn cho toàn bộ người trong cao ốc tránh xa ghế gỗ là bọn họ có thể không bị lệ quỷ giết chết. Vì thế chúng ta không cần thiết phải đau đầu mới phải chứ?
Hùng Văn Văn gật gật đầu:
- Ừm, đúng thế, không sai, Hùng phụ cũng cảm thấy như vậy đấy.
Dương Gian nói:
- Lệ quỷ đang thức tỉnh, số lượng ghế gỗ màu đỏ sẽ còn tiếp tục gia tăng, rất có thể quy luật giết người của nó sẽ còn thay đổi. Mọi người không nên nghĩ đơn giản về chuyện linh dị như vậy.
- Cũng đúng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tiếng chuông trong cổ trạch vẫn còn liên tục xuất hiện, thời gian đang không ngừng được chữa trị. Đã có người khống chế đồng hồ quả lắc để khởi động lại thời gian. Mỗi một lần tiếng chuông xuất hiện, cũng có nghĩa là một lần khởi động lại, số lượng lệ quỷ cũng theo đó mà gia tăng.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, không đầy mấy giờ nữa, số lượng lệ quỷ trong cổ trạch sẽ đạt đến một con số kinh người. Mà thành phố Đại Đông cũng sẽ gặp phải tai nạn khủng bố, khó có thể tưởng tượng.
Đồng Thiến nhíu mày, trêm mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Mặc dù Vương Sát Linh và Lý Quân đã đi đến đó ngăn cản, nhưng hiện tại tiếng chuông kia vẫn không hề dừng lại. Điều này cho thấy hành động của bọn họ cũng không tiến triển thuận lợi cho lắm.
Dương Gian nói:
- Tôi biết, cho nên tôi định mang mấy người rời khỏi đây.
Phùng Toàn nói:
- Vậy chuyện linh dị ghế gỗ màu đỏ này thì sao?