Ở một chỗ khác.
Phía ngoài cửa của cổ trạch tại thành phố Đại Đông.
Vương Sát Linh và Lý Quân đã đi qua cánh cổng bằng sắt cũ kỹ, bước vào phạm vi của cổ trạch. Bọn họ không có lập tức xâm nhập vào bên trong, bởi vì hành vi này quá lỗ mãng. Mà đang quan sát cùng thảo luận một vài chuyện.
- Đây chính là cổ trạch của Vương gia các cậu? Những quan tài đặt trước cửa kia là như thế nào vậy? Bên trong đều dùng để chứa quỷ hay sao vậy? Nhưng có vẻ như nó không quá giống. Nếu là quỷ, chắc chúng đã chạy ra ngoài hết rồi.
Giọng nói của Lý Quân khàn khàn, giống như cuống họng bị bỏng vậy, khá chói tai và quái dị, là cho người ta có chút khó thích ứng kịp.
Ánh mắt của hắn ta dừng lại ở trên đống quan tài cũ mới lẫn lộn kia.
Ở một nơi như này, việc xuất hiện nhiều quan tài như vậy khiến cho người ta không thể không đề phòng.
- Bên trong quan tài chính là người của Vương gia.
Vương Sát Linh nói:
- Chẳng lẽ cậu nghĩ Vương gia chúng tôi chỉ có một mình tôi thôi sao? Trước kia Vương gia chính là một đại gia tộc. Nhưng sau đó, chỉ vì liên quan đến chuyện linh dị, nên chết dần chết mòn gần hết. Mà sau khi chết, người của Vương gia chúng tôi sẽ được đặt vào quan tài, rồi để ở trong sân cổ trạch.
Lý Quân cau mày hỏi:
- Vì sao không hỏa táng hay thổ táng đi?
- Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù nên mới phải làm như vậy.
Vương Sát Linh cũng không nói nhiều về đề tài này, mà hỏi sang chuyện khác.
- Lý Quân, cậu định cứ thế trực tiếp xông vào bên trong hay sao vậy?
Trong tay Lý Quân là một chiếc đồng hồ quả quýt.
Đây là chiếc đồng hồ mà Dương Gian đã đưa trước khi hắn ta rời đi, dùng để đối chiếu với thời gian trong cổ trạch.
Nhưng hiện tại, nó dường như không có quá nhiều tac dụng.
Bởi vì thời gian trên chiếc đồng hồ quả quýt đang đong đưa không ngừng. Mà tiếng chuông cũng liên tục vang lên ở trong cổ trạch. Dưới tình huống như vậy, thời gian bên trong cổ trạch đã không còn chính xác nữa.
- Việc xông vào trong đó không có quá nhiều ý nghĩ. Nếu có thể tìm ra đồng hồ quả lắc ở trong cổ trạch và xử lý kẻ địch thì Dương Gian đã làm rồi. Cũng vì hắn biết việc xâm nhập sâu vào trong cổ trạch không mang lại nhiều ý nghĩ, cho nên hắn mới rút lui. Với lại, hiện tại, thời gian bên trong cổ trạch đang bị người khác khống chế. Nếu chúng ta tùy tiện đi vào, chắc chắn sẽ bị mất tích.
Lý Quân bình tĩnh phân tích tình huống. Qua những chuyện linh dị trước đó, hắn ta đã trưởng thành và tiến bộ không ít.
Mí mắt Vương Sát Linh khẽ hấp háy:
- Có vẻ như Dương Gian cũng không muốn nhắc nhở cậu về điều này.
Lý Quân nói:
- Đều đã là người trưởng thành và trở thành đội trưởng hết cả rồi. Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, tự trong lòng mỗi người đều có nắm chắc. Với lại, việc hắn không muốn tham dự vào chuyện này chính là nhắc nhở lớn nhất rồi.
- Nếu chỉ có nhiêu đó mà còn không nhìn ra được, thì theo lối suy nghĩ của Dương Gian, người như vậy có chết cũng đáng. Mà tốt nhất là nên chết, kẻo sau này lại hãm hại bản thân. Tuy nhiên, việc hắn tự nguyện ở lại bên ngoài cũng tốt. Bởi vì thành phố Đại Đông cần có một nhân vật đủ cân đủ lượng tọa trấn. Tôi không được, bởi vì tôi không đủ hung ác như Dương Gian. Mà cậu cũng không, vì không quả quyết được như Dương Gian.
- Đúng thế. Hiện tại thời gian đang gây bất lợi cho chúng ta. Nếu tùy tiện vào trong đó chẳng khác gì đi chịu chết cả. Việc Dương Gian không đến đây là hoàn toàn chính xác. Trừ phi chúng ta tìm ra thời gian chính xác và tiến vào bên trong cổ trạch.
Vương Sát Linh mỉm cười, đồng thời hắn ta coi nhẹ lời đánh giá của Lý Quân đối với Dương Gian.
Lý Quân hỏi:
- Hiện tại thời gian ở bên ngoài đang là bao nhiêu?
Vương Sát Linh nói:
- Chín giờ hai mươi phút.
- Vậy thì quyết định dùng mồi lửa đốt sạch tòa cổ trạch vào thời điểm này luôn đi. Người bên trong muốn hiệu chỉnh thời gian, để lôi kéo lệ quỷ đến thời điểm 9 giờ 20 phút. Nhưng tôi không cần thiết phải quan tâm đến cái đó. Có lẽ tôi không thể đối phó được với lệ quỷ, nhưng chắc chắn có thể đối phó được với người khống chế đồng hồ quả lắc.
Ở phía sau chiếc kính râm của Lý Quân, hai hốc mắt cháy đen lấp lóe ánh quỷ hỏa.
Ngọn lửa này không hề tỏa ra nhiệt độ, mà ngược lại, còn tỏa ra khí tức âm lãnh, nhưng nó có thể đốt cháy người sống.
Vương Sát Linh hỏi:
- Vậy tôi thì sao, tôi nên làm gì? Chuyện lần này sẽ do cậu chỉ huy, tôi chỉ làm theo thôi.
Lý Quân nói:
- Cảnh giác xung quanh là được. Tôi vừa ra tay sẽ đả thảo kinh xà, người bên trong chắc chắn sẽ động thủ với tôi. Nhiệm vụ của cậu chính là ngăn cản bọn họ. Tôi không muốn trong lúc đang nhóm lửa đốt nhà thì còn phải phòng ngừa người ta đánh lén.