Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1884 - Chương 1885: Khu Vực An Toàn

Chương 1885: Khu Vực An Toàn

Trương Khánh nói:

- Là một vị đội trưởng của tổng bộ, cùng cấp bậc với người tên Dương Gian lúc trước, Trước kia, hắn ta từng là một vị thiếu tướng của bộ đội đặc chủng, là người ghét ác như cừu. Gặp người như Dương Gian, có lẽ chúng ta sẽ không sao, chỉ cần không trên chọc hắn là được. Nhưng gặp phải Lý Quân, chắc chắn sẽ bị hắn ta truy sát.

- Hả, hắn ta còn là một thiếu tướng?

Trần Kiều Dương có vẻ hơi giật mình một chút, án mắt khẽ động, dường như có chút do dự.

- Đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó xử. Tôi tình nguyện đối đầu với tên gia hỏa họ Dương kia, cũng không muốn đối chọi với Lý Quân. Dù sao, người như hắn ta không chết ở trên chiến trường, mà chết ở trong tay của một tiểu nhân vật như tôi thì đúng là sai lầm.

Trương Khánh kinh ngạc nhìn gã ta một cái.

Không ngờ lão bất tử này lại có quan niệm như vậy.

Trần Kiều Dương chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, đang do dự.

Nhưng sau lưng gã, lại xuất hiện mấy bước chân quỷ dị.

Mấy dấu chân kia có lớn có nhỏ, khi dẫm lên ngọn quỷ hỏa trên mặt đất liền lưu lại mấy dấu chân màu đen. Kế đó, quỷ họa ở trong khu vực này cứ thế bị dẫm tắt, không còn bốc cháy nữa.

Quỷ hỏa âm u giống như cỏ dại vậy, đang sinh trưởng rất tốt.

Chỉ có những khu vực mà Trần Kiều Dương di chuyển là không bị ảnh hưởng.

Có một loại lực lượng linh dị vô hình nào đó đang áp chế quỷ hỏa.

Thế là chỗ này lập tức xuất hiện một khu vực an toàn.

- Trần Kiều Dương, hiện tại chúng ta đang bị ba vị đội trưởng là Dương Gian, Vương Sát Linh, Lý Quân để mắt đến. Nếu không nghĩ ra cách, chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này. Không thể nào có chuyện bọn họ bỏ mặc, không quan tâm đến cổ trạch được.

Trương Khánh và Vạn Đồng vội vàng tiến đến, đi vào trong khu vực an toàn.

Nhưng phạm vi quỷ hỏa bao phủ vẫn còn tiếp tục.

Giờ phút này, trong không khí tỏa ra không ít ánh lửa màu lục.

Dường như quỷ hỏa có thể đốt cháy cả không khí, khiến nó bao phủ toàn bộ khu vực này.

- Tên Lý Quân này bị điên rồi hay sao vậy? Sử dụng quỷ hỏa như này, hắn ta không sợ bị lệ quỷ khôi phục hay sao?

Trong lòng Trương Khánh có chút cuồng loạn, cảm thấy không lâu nữa khu vực này sẽ không còn an toàn.

- Vẫn nên chạy ra ngoài liều mạng với bọn họ đi. Với thủ đoạn của ngài, chạy ra khỏi đây không phải là việc gì khó. Tên Lý Quân kia chắc chắn không thể ngăn cản nổi.

Sau đó Trương Khánh vội vàng khuyên Trần Kiều Dương mang theo hắn ta để bỏ chạy.

Bởi vì, với tình cảnh như hiện tại, bất kể kết quả như thế nào, bản thân hắn ta và Vạn Đồng, hai người dính phải nguyền rủa của đồng hồ quả lắc và còn may mắn sống sót sẽ phải chết.

- Không cần vội. Mặc dù hiện tại mấy người trẻ tuổi kia đều không tệ. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn còn non một chút. Xử lý tôi ở chỗ này là việc không thể nào.

Đối mặt với sự thiêu đốt của quỷ hỏa, Trần Kiều Dương cũng không hề tỏ ra lo lắng.

Dường như gã ta đang làm việc gì đó, nên không thèm quan tâm đến chuyện trước mắt.

"Đông! Đông! Đông!"

Sau một giây.

Trong cổ trạch vang lên tiếng chuông.

Thời gian lại bị sửa đổi một lần nữa.

Toàn bộ quỷ hỏa đang thiêu đốt cổ trạch đột nhiên biến mất sạch sẽ.

Vương Sát Linh chứng kiến cảnh tượng này, lập tức nói:

- Cổ trạch đang khởi động lại, quả nhiên, kẻ khống chế đồng hồ quả lắc này rất khói đối phó. Cổ trạch bị quỷ hỏa thiêu đốt đã bị tên này đưa đến một đoạn thời gian khác.

- Hiện tại, thời gian đang là 9 giờ 21.

- Thời gian trên đồng hồ quả quýt đang là 9 giờ 20. Người kia đã khởi động lại một phút.

Giọng của Lý Quân hơi khàn khàn.

- Cho nên quỷ hỏa vẫn còn, chỉ là nó bị người kia trì hoãn một phút đồng hồ mà thôi.

Tròng mắt Vương Sát Linh hơi híp:

- Với khoảng thời gian như vậy, chúng ta gần như có thể xách định được kẻ địch đang ở bên trong cổ trạch. Nếu hiện tại chúng ta đi vào, chắc chắn sẽ đụng phải đám người kia. Đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể ở cùng một dòng thời gian với bọn chúng. Nếu bọn chúng khởi động lại, chúng ta cũng sẽ khởi động lại. Thời gian của bọn chúng rút lui, chúng ta cũng sẽ rút lui. Khi đó, đối với chúng ta mà nói, thời gian không còn quan trọng nữa.

- Vậy còn chờ gì nữa.

Lý Quân hiểu được ý tứ của hắn ta, nên lập tức xông vào.

- Ấy, từ từ…

Vốn Vương Sát Linh định nói gì đó, nhưng mà đã muộn.

Lý Quân đã xông vào cổ trạch từ cửa chính.

Sau một giây.

Bên trong cổ trạch xuất hiện tiếng chuông.

Lý Quân biến mất.

Thời gian của cổ trạch lại bị rối loạn.

Vương Sát Linh thở dài một hơi:

- Đúng là lỗ mãng.

Bình Luận (0)
Comment