Bởi vì trong lòng hắn ta còn có chút kiêng kỵ, khả năng khoảng thời gian kia là do kẻ địch cố ý làm như vậy. Một khi đi vào trong đó, bọn họ có thể gặp phải lệ quỷ đang bị giam giữ ở bên trong.
Mặc dù đây không phải là cạm bẫy đi nữa, thì trong tình huống bọn họ có chuẩn bị, người ta dám lộ ra sơ hở như vậy chắc chắn sẽ có nắm chắc.
Khi đó, ai giải quyết ai còn chưa thể biết được.
…
Ở bên ngoài cổ trạch, Lý Quân và Vương Sát Linh vẫn tiếp tục hành động.
Còn trong tầng một của tòa cao ốc Ninh An, thành phố Đại Đông, Dương Gian và đội ngũ của hắn đang suy nghĩ cách để xử lý chuyện linh dị chiếc ghế màu đỏ kia.
Giờ phút này.
Trong đại sảnh tầng một đặt đầy những chiếc ghế dài màu đỏ đậm. Ở trên mỗi một chiếc ghế đều có một cỗ thi thể quỷ dị. Những cỗ thi thể này chỉ vừa mới chết cách đây không lâu, nhưng màu da lại tương đối quái dị. Nếu không phải là tím bầm do máu ứ đọng, thì cũng đỏ ứng vì vặn vẹo. Ngoài ra, trên một số cỗ thi thể còn lộ ra vẻ cứng ngắc, hoảng sợ.
Những người bọn họ đều là những người bình thường ở trong cao ốc và kích hoạt trúng quy luật giết người của quỷ.
Nhưng hiện tại những người này có còn là người nữa hay không thì không ai biết được.
Giờ phút này.
Quỷ đồng đi chân đất, mặc áo liệm quỷ ở trên người đang trực tiếp đi ra phía cửa đại sảnh. Nó cứ thế đi xuyên qua hàng ghế chắn đường đầu tiên.
Cỗ thi thể ngồi ở trên ghế gỗ không có bất cứ phản ứng nào, dường như thứ này tỏ ra thờ ơ đối với quỷ đồng.
Quỷ Đồng tiếp tục đi.
Nó cứ thế đi ngang dọc trong đống ghế, nhằm tìm kiếm kẽ hở để đi tiếp.
"Nó cố ý tránh né, không tiếp xúc với ghế gỗ màu đỏ sao?"
Dương Gian quan sát tình hình, hắn phát hiện ra, quỷ đồng đang chủ động tránh né không tiếp xúc với ghế gỗ.
Điều này có nghĩa ghế gỗ là nguy hiểm, đồng thời còn là cực kỳ nguy hiểm.
Trước đó hắn đã khá lỗ mãng khi chủ động tiếp nhận tập kích của lệ quỷ. Nếu không phải bản thân hắn đã trở thành dị loại, thì có lẽ lần tập kích vừa rồi đã giết chết hắn.
Càng đi về phía trước, tốc độ của quỷ đồng càng chậm.
Bởi vì không gian lưu lại để cho nó di chuyển tương đối ít. Thậm chí, đến cuối cùng, khi đến gần cửa chính, quỷ đồng đã phải dừng lại.
Quỷ đồng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như thân thể bị cứng đờ vậy.
Bởi vì lúc này, ở phía trước đã không còn đường để di chuyển nữa.
Toàn bộ ghế gỗ màu đỏ đã nối liền lại với nhau, tạo thành một hàng rào, chắn ngang đường đi ra ngoài.
Đồng Thiến cau mày rồi nói:
- Nó ngừng lại?
Phùng Toàn trầm giọng nói:
- Bởi vì không còn đường di chuyển nữa.
Hùng Văn Văn lén lút nhìn ngó, sau đó nói:
- Vì sao lại không có đường? Mấy thứ đó cũng không hoàn toàn chắn kín mít mà. Nó có thể trực tiếp nhảy qua mà. Hay là nó không có đầu óc, nên không biết nghĩ cách.
Phùng Toàn nhìn nó một cái rồi bảo:
- Thứ mà quỷ nhìn thấy cùng với thứ mà con người quan sát được là không giống nhau. Quỷ đồng là tồn tại giữa quỷ nô và quỷ, nó dừng lại, điều đó có nghĩa là ở phía trước đã bị bịt kín. Mặc dù cậu cảm thấy có thể nhảy qua, nhưng không chừng vừa nhảy lên là sẽ bị quỷ để mắt đến.
- Đến lúc đó, không nói đến việc rời đi, có thể còn sống sót hay không đã là vấn đề.
- Tuy nhiên… Dương Gian. Dội ngũ chúng ta nhiều như vậy, lại có được hai người sở hữu quỷ vực. Không có lý do gì chúng ta lại bị mấy chiếc ghế gỗ này gây khó dễ, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Dương Gian nói:
- Muốn rời khỏi đây không hề khó. Nhưng nếu muốn rời khỏi chỗ này một cách an toàn thì chúng ta nên cẩn thận một chút. Không cần thiết phải vội vàng. Chúng ta cũng không phải bị nhốt hoàn toàn, có tốn chút thời gian tìm hiểu cũng chẳng sao. Nói không chừng chúng ta sẽ nghĩ ra cách gì đó để xử lý chuyện linh dị này.
- Hiện tại, quỷ đồng đã không thể nào đi ra ngoài nữa. Điều này cho thấy con đường trước mặt đã bị bịt kín, không còn kẽ hở để cho chúng ta chui. Xem ra cần phải sử dụng một chút sức mạnh.
Hắn lập tức thay đổi sách lược.
Đồng Thiến hỏi:
- Chúng ta cần làm gì?
- Mấy người cứ đứng quán sát là được, để mình tôi xử lý cho. Đối với mấy người mà nói, chuyện linh dị của ghế gỗ màu đỏ còn quá nguy hiểm. Một khi bị nó để mắt đến, ngự quỷ nhân hầu như phải chết, không thể nào kháng cự.
Nói xong, hắn liền ra hiệu cho những người khác tránh né.
Điều này cũng không phải do Dương Gian muốn khoe khoang hay gì, mà thực sự, với tình thế trước mắt, những người còn lại không thể nào chen chân vào giúp hắn một tay.