Tiếng chuông xuất hiện!
Đúng lúc này, ở bên ngoài cổ trạch, rốt cục Dương Gian đã đợi đến lúc tiếng chuông xuất hiện.
Tiếng chuông lần này cách tiếng chuông trước đó hơi lâu, điều này chứng tỏ đây không phải do cổ trạch tự động khởi động lại, mà là do có người bắt buộc phải tiến hành khởi động lại.
Như vậy cũng có nghĩa là hai người Vương Sát Linh và Lý Quân vừa tiến vào bên trong cổ trạch đã khiến cho kẻ địch rơi vào đường cùng, không thể không sử dụng đến khởi động lại để tự vệ. Còn nếu kẻ địch có thể xử lý được Lý Quân hoặc Vương Sát Linh, chắc chắn người này sẽ không dùng đến khởi động lại, bởi vì không cần thiết.
Cho nên, tiếng chuông này không phải là tin xấu, mà là một tin khá tốt.
Dương Gian cầm cây trường thương nứt nẻ ở trong tay, đứng sừng sững trên sân thượng của tòa cao ốc ngay sát bên cạnh cổ trạch.
Gió thổi vù vù, cả người hắn lạnh lẽo, không chút nhiệt độ của cơ thể sống, nhưng vẫn đứng yên như cũ, không hề nhúc nhích. Mắt quỷ nhìn chằm chằm lấy xung quanh tòa cổ trạch, chờ đợi kẻ địch xuất hiện.
Bởi vì, nếu kẻ địch đã bị bức bách đến mức phải sử dụng khởi động lại, như vậy tiếp theo người này sẽ chạy thoát khỏi cổ trạch, tiến vào thành phố Đại Đông.
Mà lúc này chính là cơ hội ra tay của hắn.
Hùng Văn Văn ở bên cạnh tỏ ra khá nhàn rỗi, không biết làm gì nên bắt đầu trêu chọc quỷ đồng. Không biết nó lấy được từ đâu một nhanh cây, sau đó cứ thế đâm đâm thọc thọc vào người của quỷ đồng, giống như muốn nghiên cứu về con tiểu quỷ nguy hiểm này vậy.
Quỷ đồng cũng không có phản ứng gì, nó chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Hùng Văn Văn.
Con mắt không có đồng tử hơi lóe lên ánh sáng màu đỏ của nó lộ ra vẻ ngây thơ vô số tội. Nhưng ở trong ánh mắt đó, lại có kèm theo một loại hung ác mờ mịt, chỉ là loại hung ác này đang bị áp chế và ẩn giấu đi.
- Có động tĩnh.
Bất chợt.
Ngay lúc này, Dương Gian đột nhiên nhìn thấy ở phía trong bóng tối nằm trước cửa chính của cổ trạch xuất hiện một bóng người.
- Đừng đùa nữa, làm việc thôi.
Dương Gian chỉ nói một câu, sau đó ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng.
Lực lượng linh dị trong cổ trạch vẫn còn, nên mắt quỷ của hắn không thể quan sát rõ toàn bộ. Hắn chỉ miễn cưỡng nhìn thấy được có một người đang đi ra. Bởi vì ở bên ngoài cổ trạch cũng có quỷ vực, nên mắt quỷ của hắn có thể thăm dò đến mức độ này đã là không tệ rồi.
Dương Gian cũng không muốn mở ra nhiều tầng quỷ vực để cưỡng ép xâm lấn, bởi vì không cần thiết.
Có hai vị đội trưởng tiến vào bên trong cổ trạch hẳn có thể xử lý được việc này.
"Lại phải vứt bỏ hai tên sai vặt. Mình không thể không rời khỏi chỗ này. Đúng là xui xẻo. Hiện tại người trẻ tuổi đều vô pháp vô thiên như thế này sao, không hề biết kính sợ với nguy hiểm. Ngay cả thứ khủng bố như vậy cũng dám mang ở trên người. Chẵng lẽ hắn ta không sợ sẽ xảy ra tai họa khi mất khống chế hay sao?"
Trần Kiều Dương thở dài, sau đó bình tĩnh, từ tốn bước ra khỏi cổ trạch.
Gã ta nhìn qua hai bên một chút.
Trong sân bên ngoài cổ trạch có đặt rất nhiều cỗ quan tài, có cũ có mới, không khác gì so với thời điểm trước kia. Điểm khác biệt duy nhất ở đây chính là số lượng quan tài dường như nhiều hơn một chút.
"Hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Rốt cục mình bị nhốt bao lâu? Có lẽ mình nên đi ra ngoài một phen, tìm hiểu chút tình hình. Trước khi hiểu rõ mọi chuyện, mình vẫn nên khiêm tốn một chút. Nếu toàn bộ đội trưởng của tổng bộ mà đều mạnh mẽ như vậy thì mình sẽ cực kỳ đau đầu đây."
Có lẽ Trần Kiều Dương đã bị Lý Quân hù cho sợ rồi.
Nên gã ta bắt đầu tiếp nhận thực tế, cảm thấy thời đại này cũng tồn tại các cao thủ đỉnh cấp. Nếu bản thân còn giữ thái độ khinh thường, thì chắc chắn sẽ ăn phải thiệt thòi.
Vì thế, gã ta bắt đầu thay đổi sách lược, quyết định ẩn núp trong thành phố Đại Đông một đoạn thời gian, chờ tìm hiểu rõ tình hình đã rồi hẵng bắt đầu nghề cũ. Tuy nhiên, khi gã vừa mới bước chân ra khỏi cổ trạch.
Một người thanh niên khá anh tuấn, mặc một bộ âu phục, đeo kính đen, giống một nhân sĩ thành công. Người này mỉm cười, cản đường của gã:
- Bằng hữu, tôi thấy ông có vẻ hơi lạ lẫm, có thể dừng lại nói chuyện chút không? Tôi là Vương Sát Linh, người phụ trách của thành phố Đại Đông, đồng thời là đội trưởng của tổng bộ, không biết Lý Quân, người bạn kia của tôi ở bên trong thế nào rồi?
- Vương Sát Linh?
Trần Kiều Dương dừng lại, gã ta khẽ nhếch miệng cười, sờ sờ mái tóc trắng:
- Đời thứ ba của Vương gia? Xem ra Vương gia cũng an ổn đó chứ, mới đến đời thứ ba. Tôi còn tưởng rằng hiện tại cũng phải đến đời thứ tư, thứ năm gì đó rồi mới phải chứ. Xem ra sau khi vợ chồng Vương Lục chết, Vương gia nhà các cậu cũng rất ít khi tiếp xúc với lệ quỷ. Nếu không, với số tuổi này của cậu, chắc chắn đã phải chết rồi.