Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1897 - Chương 1898: Bóng Người

Chương 1898: Bóng Người

Vợ chồng Vương Lục.

Đó là đời thứ hai của Vương gia, là cha mẹ của Vương Sát Linh. Hiện tại cả hai đang mất tích ở trong cổ trạch.

Vương Sát Linh là người thông minh, nghe Trần Kiều Dương nói như thế, đồng thời chứng kiến cách ăn mặc của gã, trong lòng hắn ta có chút run rẩy.

Đây là người cùng thời đại với cha mẹ của hắn ta?

Ở trong nhà cổ lại đang cất chứa nhân vật như thế này. Vậy mà qua nhiều năm như thế hắn ta lại không hề nghe nói qua.

- Ông biết cha mẹ tôi? Không biết ông là…

Vương Sát Linh bắt đầu nảy sinh ý định tìm hiểu tin tức.

Trần Kiều Dương nói:

- Từng giao thủ qua với đời thứ hai của Vương gia. Lúc này tôi hơi hối hận là vì sao khi đó bản thân không ra tay hung ác hơn một chút, không thể xử lý cha mẹ của cậu. Tuy nhiên, cũng nhờ phúc của hai người bọn họ, tôi mới có thể sống đến ngày hôm nay. Còn người thanh niên tên Lý Quân mà cậu vừa hỏi, có lẽ lúc này đã chết rồi, ai mà biết được.

- Chi bằng Vương gia đời thứ ba cậu cũng xen vào luôn, tiện thể xuống dưới đoàn tụ với cha mẹ mình?

Sắc mặt Vương Sát Linh hơi đổi.

Hiển nhiên, người trước mặt chính là kẻ địch, hơn nữa còn là kẻ địch có bối phận với cha mẹ của hắn ta. Ngoại trừ cái đó ra, Lý Quân vừa xông vào cổ trạch lúc nãy có lẽ đã gặp phải nguy hiểm.

Cũng đúng.

Nếu không, với tính cách và tính khí của Lý Quân, thì sao hắn ta có thể để cho tên gia hỏa này rời đi cổ trạch một cách bình yên vô sự như vậy được.

Lúc này.

Sau lưng Vương Sát Linh đột nhiên xuất hiện hai bóng người khủng bố.

Đó là hai ông bà lão, mặc quần áo từ thời kỳ Dân quốc, mặt mũi nhăn nheo, chỉ có hai màu trắng đen, giống như một bức di ảnh.

- Vương gia đời thứ nhất…

Trong con ngươi của Trần Kiều Dương lóe lên một chút kiêng kỵ.

Thứ kinh khủng nhất trong Vương gia không phải cổ trạch, cũng không phải đời thứ hai, thứ ba gì đó, mà chính là người đã mở ra số mệnh của Vương gia, Vương gia đời thứ nhất. Chính là ông lão hóa thành lệ quỷ ở trước mắt này.

Gã ta không dám có chút khinh thường nào.

Đối mặt Vương gia đời thứ nhất, nếu không để ý, mục quỷ nhân gã chắc chắn sẽ phải phơi thây ở chỗ này.

Xung quanh Trần Kiều Dương xuất hiện bốn cỗ thi thể. Tử trạng của bốn cỗ thi thể này tương đối thi thảm, nhưng chúng vẫn nắm chặt tay, bao vây quanh người Trần Kiều Dương.

Đây là một loại bảo hộ.

Là sự bảo hộ từ lệ quỷ.

- Bốn con lệ quỷ?

Vương Sát Linh thấy vậy lông tơ liền dựng đứng, tinh thần lập tức trở nên căng cứng.

Loại biến hóa này của hắn ta rơi hoàn toàn vào trong mắt của Trần Kiều Dương.

"Dường như đời thứ ba của Vương gia là một tên phế vật. Hắn ta không biết được sự khủng bố của con lệ quỷ đời thứ nhất Vương gia. Hắn ta sợ…"

Là ngự quỷ nhân sống từ vài chục năm trước đến giờ, nên ánh mắt của Trần Kiều Dương cực kỳ nhạy bén. Sắc mặt Vương Sát Linh vừa đổi, gã lập tức hiểu rõ hắn ta đến bảy tám phần. Tên này không có một chút bản lĩnh, hoàn toàn thua xa so với Lý Quân vừa nãy.

- Đời thứ ba Vương gia, tôi không muốn giết chết cậu. Ít nhất, trước khi Vương gia đời thứ tư được sinh ra, tôi sẽ không giết chết cậu. Ân oán với Vương gia các người đã kết thúc theo cái chết của vợ chồng Vương Lục. Nếu hiện tại tôi mà giết cậu, như vậy Vương gia sẽ tuyệt tự. Đến lúc đó mấy con lệ quỷ mà các đời Vương gia hóa thành cũng sẽ bị mất khống chế. Đây là một việc cực kỳ phiền phức.

- Cho nên, mọi việc dừng lại ở đây đi. Tôi còn việc phải đi làm, không rảnh mà chơi đùa với đám thanh niên các cậu.

Trần Kiều Dương hừ lạnh một tiếng, bộ dạng giống như một lão tiền bối ưa sĩ diện, khiến cho người ta không thể nghi ngờ.

Cho nên gã ta chắp tay ở sau lưng, rồi tỏ ra giống như đang tản bộ, nhàn nhã đi ra phía ngoài cổ trạch.

Ánh mắt Vương Sát Linh khẽ động, trong lòng có chút chần chờ. Hắn ta vừa muốn xử lý người trước mắt, nhưng lại kiêng kỵ đối với lực lượng linh dị mà kẻ này khống chế.

Lý Quân thực sự chết rồi sao?

Nếu thực sự như vậy thì hắn ta liệu có ngăn cản được người này không?

Chặn không nổi là hắn ta sẽ phải chết. Đến lúc đó, hai vị đội trưởng chết tại thành phố Đại Đông, cục diện ở chỗ này sẽ hoàn toàn mất khống chế.

Cá chết lưới rách với nhau không hề có lời.

Hắn ta tiếp tục lui lại.

Lúc này, hắn ta đã lùi ra phía ngoài cổ trạch.

Bên ngoài hoàn toàn im ắng, tối tăm, xung quanh không còn bất cứ ngọn đèn đường nào nữa.

Lực lượng linh dị đã ảnh hưởng đến bên ngoài, đồng thời khu vực này cũng bị phong tỏa.

Trần Kiều Dương đi ra, khẽ ngẩng đầu quan sát xung quanh, sau đó cảm thán một câu.

- Sau mấy chục năm, thành phố Đại Đông trở nên phồn hoa hơn rất nhiều. Tòa bộ thành phố đã có thể thắp đèn sáng trưng. Tại thời đại của tôi, thành phố thường xuyên bị mất điện.

Bình Luận (0)
Comment