Đây là lần đầu tiên gã chứng kiến thế giới mới này.
Nhưng bất cứ lúc nào, gã ta cũng luôn đề phòng Vương gia đời thứ ba.
Quả nhiên.
Đời thứ ba của Vương gia đúng là một tên phế vật, chỉ việc thủ cổ trạch mà cũng thủ không xong. Qua nhiên, một đời càng tệ hơn so với một đời. Nhớ năm đó, đời thứ hai của Vương gia dựa vào lão quỷ đời thứ nhất hoành hành vô kỵ, không một ai dám đắc tội.
- Chàng trai trẻ, cố mà sống tốt đi. Cậu cứ yên tâm, ân oán giữa chúng ta đã xong rồi, sau này khả năng sẽ không bao giờ gặp lại.
Trần Kiều Dương còn phất phất tay chào tạm biệt với Vương Sát Linh.
Sắc mặt Vương Sát Linh hơi âm trầm, ánh mắt khẽ động, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không ra tay, chỉ trơ mắt nhìn người kia rời đi.
Hắn ta biết người này rất nguy hiểm, một khi rời khỏi cổ trạch sẽ gây ra đại sự.
Phương pháp tốt nhất vào lúc này chính là bóp chết người kia ngay tại chỗ.
Nhưng lý trí lại nói cho hắn ta biết, lúc này bản thân mà một chọ một với người kia sẽ là một hành động không sáng suốt.
Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ.
Trần Kiều Dương đã bước ra xa. Lúc này, gã ta vẫn chắp tay ở sau lưng, lộ ra vẻ thong dong, tự tại.
Rất nhanh, gã ta sắp sửa rời khỏi con đường này.
Trần Kiều Dương thầm nghĩ trong lòng.
"Chỗ này là chỗ phiền phức, chỗ nhiều chuyện, mình cần nhanh chóng rời khỏi đây."
Nhân vật cấp đội trưởng đúng là có bản lĩnh. Trước khi số lượng quỷ trong tay gã ta đạt đến số lượng nhất định nào đó, tốt nhất không nên va chạm với những người này. Tránh xảy ra việc người trẻ đánh bậy lại giết chết tiền bối như gã.
Nhưng chỉ ngay sau đó.
Khi Trần Kiều Dương đi đến cuối con đường, gã lập tức dừng chân, sắc mặt khẽ động, trở nên ngưng trọng.
Một cây trường thương màu vàng cắm trên mặt đất, đâm sau vào trong bùn, đồng thời cũng chắn luôn đường đi của gã.
- Ừm?
Vừa nhìn thấy thứ này, Trần Kiều Dương lập tức hiểu ra là chuyện gì.
Đột nhiên.
Bầu trời đêm dần dần bị ánh sáng màu máu bao phủ. Trên mặt đất xuất hiện một cái bóng màu đen lắc lư, giống như một bóng mờ cực lớn, bắt đầu ăn mòn ra bốn phương tám hướng.
Lúc này, toàn bộ thế giới giống như lần nữa bị biến đổi.
Không còn là đô thị phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng.
Mà là vùng đất linh dị đỏ tươi như máu, đầy quỷ dị.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng xuất hiện.
- Chưa gì đã rời đi vội vàng như thế sao?
Ở ngã rẽ phía trước xuất hiện bóng dáng của một người thanh niên. Người này chậm rãi đi đến, duỗi cánh tay màu đen, mở bàn tay nắm lấy cây trường thương và rút nó ra khỏi mặt đất.
"Quả nhiên, người họ Dương vẫn là kẻ phiền phức nhất."
Chứng kiến khuôn mặt non nớt có chút quen thuộc kia, vẻ mặt của Trần Kiều Dương lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn.
…
Trần Kiều Dương nhìn chằm chằm vào người thanh niên vừa quen thuộc vừa xa lạ này, sắc mặt trở nên dữ tợn hơn.
Lúc trước, khi ở trong cổ trạch, gã ta đã hỏi qua hai tên sai vặt là Trương Khánh và Vạn Đồng, nên đã biết được khá nhiều tin tức về người thanh niên trẻ tuổi trước mặt. Ví dụ như hắn tên là Dương Gian, danh hiệu mắt quỷ, là nhân vật cấp đội trưởng của tổng bộ. Đồng thời còn là người đầu tiên xử lý được chuyện linh dị cấp S.
Lại nghe nói đến việc lúc trước hắn từng đánh bại Diệp Chân, người tự xưng là đệ nhất trong giới ngự quỷ nhân…
Những tin tức như vậy có rất nhiều, nhiều đến mức ngay cả người nghe như Trần Kiều Dương còn cảm thấy phiền.
Gã ta chỉ biết một chút.
Đầu tiên, người tên Dương Gian này có liên quan với người họ Dương kia, khả năng cao chính là đời sau của người đó.
Dương Gian dùng mắt quỷ thăm dò, sau đó mở miệng hỏi với giọng điệu lạnh lùng.
- Trước đó, ở trong cổ trạch tôi tưng giết rất nhiều người. Nhưng không hề gặp qua người nào như ông. Cho nên, ông là ai?
Hắn không biết gã?
Trần Kiều Dương lập tức chú ý đến tin tức quan trọng này.
Nghĩ kỹ lại.
Cũng đúng.
Gã ta và Dương Gian chưa từng gặp mặt. Mà nghe nói Dương Gian chỉ mới vừa trở thành ngự quỷ nhân, thời gian chưa đầy một năm. Trước khi trở thành ngự quỷ nhân vẫn còn là một học sinh cấp ba, tiến vào giới linh dị khá trễ.
Gã ta nghiêm túc hơn, tự giới thiệu.
- Mục quỷ nhân, Trần Kiều Dương.
Mục quỷ nhân Trần Kiều Dương?
Dương Gian khẽ nhíu mày, thử tìm kiếm mấy chữ đó ở trong đống trí nhớ, nhưng không có bất cứ thu hoạch nào.
Đồng thời cái tên này cũng không có trong kho hồ sơ của tổng bộ. Người này không phải là ngự quỷ nhân thời đại này, bởi vì trong trí nhớ của Liêu Phàm không hề có bất cứ tin tức nào về mục quỷ nhân Trần Kiều Dương.
Dương Gian lập tức hỏi:
- Trước đó chính ông là người không ngừng lắc đồng hồ quả lắc, khiến cho nó khởi động lại?