.
0911009467, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Trần Kiều Dương mỉm cười:
- Tại sao tôi phải nói cho cậu biết nhiều tin tức như vậy?
- Tôi là người không được kiên nhẫn cho lắm. Nên tốt nhất ông hãy phối hợp một chút, bằng không tôi sẽ nhịn không được mà làm thịt ông ngay.
Trong con ngươi màu đen của Dương Gian lóe lên chút ánh sáng đỏ.
- Đúng là không biết phép tắc. So với mấy tên tiểu tử lúc trước, cậu còn hung hăng hơn. Vừa mới gặp mặt đã định chém chém giết giết, cũng không biết kính già ueye trẻ chút nào cả. Tôi nghe nói thời đại này xã hội đã hòa bình rồi, nếu đánh nhau sẽ phải ngồi tù. Nhưng hiện tại xem ra nó vẫn như lúc trước, không có gì thay đổi cả.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Hòa bình? Giết chết loại người như ông, thế giới tự khắc sẽ hòa bình. Xem ra ông không định nói. Không sao, ông không nói cũng được. Như vậy, trước tiên tôi sẽ làm thịt ông, sau đó lại từ từ tìm kiếm thông tin từ trên thi thể của ông.
Hắn cũng không kiên nhẫn được lâu như vậy.
Với lại, hiện tại bản thân hắn chắc chắn sẽ không hỏi thăm ra được điều gì. Chi bằng cứ áp chế người này, sau đó dùng quỷ ảnh để cưỡng ép đánh cắp trí nhớ.
- Chờ, chờ một chút.
Trần Kiều Dương lập tức giơ tay ra hiệu.
Đây là lần đầu tiên gã ta gặp phải người thanh niên như này. Còn chưa nói chuyện xong đã ra tay, ngay cả lý do cũng không cần, đúng là một quái thai.
Dương Gian bình tĩnh đáp:
- Ông cứ nói đi, cái đó không ảnh hưởng gì đến việc đánh nhau của chúng ta cả.
Lúc này, cuộc giao phong giữa hai bên đã bắt đầu.
Bóng mờ ở dưới chân đã xâm lấn đến bên cạnh Trần Kiều Dương. Vốn Dương Gian định lén lút đánh cắp trí nhớ của gã, nhưng khi quỷ ảnh vừa xâm lấn đến chỗ này liền dừng lại.
Ở xung quanh Tại Trần Kiều Dương hình như có thứ thứ gì đó vô hình cực kỳ kinh khủng đang ngăn chặn quỷ ảnh, không cho nó tiếp tục xâm lấn.
Trần Kiều Dương cũng cảm nhận được sự thăm dò từ Dương Gian. Sắc mặt gã hơi cứng đờ, lập tức nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi, cha của cậu, Dương Hiếu Thiên có còn sống không?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Dương Gian khẽ biến:
- Ông biết cha tôi?
Cha hắn đã chết từ rất lâu, đồng thời có liên quan đến giới linh dị. Lúc còn sống, cha của hắn cực kỳ thần bí, người biết tên của cha hắn không hề nhiều. Vậy mà người tên Trần Kiều Dương ở trước mắt lại có thể nói ra tên của cha hắn.
Trần Kiều Dương nói:
- Khuôn mặt này quá quen thuộc, nó giống như đúc với cha của cậu, nên muốn không nhận ra cũng khó. Tại thời điểm tôi còn chưa bị nhốt ở trong cổ trạch của Vương gia cũng từng có quen biết với cha cậu. Cha cậu là một người có tài năng thiên bẩm, không, phải nói là nhân tài trong giới linh dị. Thú thật, tôi cực kỳ khâm phục cha của cậu.
Dương Gian nói:
- Ông ấy chết rồi. Chết cách đây từ rất lâu.
- Tôi cũng đoán ra được.
Trần Kiều Dương hơi cảm khái:
- Nhìn thấy con của hắn ta tiến vào giới linh dị, tôi liền biết ông ta đã chết. Nếu ông ta còn sống, ông ta chắc chắn sẽ không cho phép cậu tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu như thế này. Tuy nhiên, tôi cảm thấy khó tin chính là, người như cha của cậu mà cũng có ngày phải tử vong.
Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lùng, không một chút hoài niệm hay đau thương:
- Là người thì đều sẽ phải chết, không một ai có ngoại lệ.
Giống như một người không có tình cảm vậy.
- Đúng vậy, đã là người thì sẽ có lúc phải chết, không một ai là ngoài lệ. Chỉ là cậu có muốn biết cha mình đã chết như thế nào không? Tôi có quen mấy người, lúc còn sống, cha cậu khá thân với bọn họ. Tôi nghĩ, có lẽ cậu nên đi điều tra nguyên nhân cái chết của cha cậu.
Trần Kiều Dương nói, với ý đồ di chuyển lực chú ý của Dương Gian.
- Nếu cậu có hứng thú, tôi sẽ nói tên bọn họ cho cậu biết, để cậu có cơ hội báo thù cho cha cậu.
- Tôi không có hứng thú đối với những ân oán của thế hệ trước. Người đã chết rồi, giờ có moi móc ra ân oán ngày xưa cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa nào nữa. Ngược lại, ông khiến cho tôi cảm thấy có chút kinh ngạc. Vậy mà ông lại quen biết cha của tôi, hơn nữa còn biết đến khá nhiều chuyện trước kia… Ông không phải là ngự quỷ nhân thời đại này.
- Ông là ngự quỷ nhân cùng thời đại với cha của tôi.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào Trần Kiều Dương, từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn giống như phát hiện ra bảo tàng gì đó vậy.
Nhận biết cha của hắn và là ngự quỷ nhân cùng thời đại với cha hắn là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Trước giờ hắn đang liên tục truy tìm ngọn nguồn của lệ quỷ, phát hiện ra các hiện tượng linh dị đều có dính líu đến thời kỳ dân quốc. Nhưng những tin tức liên quan đến thời kỳ đó mà hắn có được đều bị cắt đứt.