Thân thể Dương Gian khẽ run vì rét, quần áo cũng bị ướt sũng, sau đó liên tục nhỏ nước xuống dưới. Thực ra đây hoàn toàn không phải là nước, mà là một thứ chất lỏng có xen lẫn máu thịt và da người.
Thân thể hắn đang bị hòa tan.
Rất nhanh.
Dương Gian sắp sửa trở thành một bãi thi thủy ở trên mặt đất.
Cảnh tượng như này khiến cho hắn không khỏi nghĩ đến thi thủy mà quỷ đồng đang khống chế.
Chẳng lẽ thi thủy chính là một phần ghép hình trên người con lệ quỷ này? Còn nữa, con quỷ nước mà Diệp Tuấn khống chế trước kia khả năng có liên quan gì đó với con quỷ này.
Nếu là bộ phần ghép hình, vậy chắc chắn con lệ quỷ mà Trần Kiều Dương thả ra này có độ hoàn thiện cao hơn, cũng nguy hiểm hơn nhiều.
Bởi vì những phần ghép hình khác đều không hình thành lệ quỷ, chỉ có con lệ quỷ bên cạnh Trần Kiều Dương là tương đối hoàn chỉnh.
Lúc này, thân thể Dương Gian đang dần dần biết mất, không phải đang hòa tan, mà là dần chìm vào mặt đất đen sì sì kia. Hắn muốn đi vào bên trong khu vực của quỷ ảnh, nhằm ngăn cản ảnh hưởng đến từ con lệ quỷ kia.
Quỷ ảnh có thể tập kích kẻ địch, cũng có thể bảo vệ hắn.
- Quả nhiên, ông khá mạnh, rất khó đối phó. Nhưng càng như vậy tôi càng không thể để cho ông rời đi.
Lúc này, ở trên mặt đất chỉ còn lại mỗi chiếc đầu của Dương Gian, còn người của hắn đã biến mất, chìm vào trong bóng đen. Chờ đến khi hắn nói xong câu nói kia, ngay cả đầu của hắn cũng bị bóng đen cắn nuốt.
Ngay sau đó.
Đột nhiên.
Ở trên mặt đất đen sì đột nhiên xuất hiện những bàn tay màu đen, vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo. Những bàn tay này không ngừng xuất hiện, lít nha lít nhít, chồng chéo lên nhau, cố giữ chặt cỗ thi thể trắng bệch, sưng vù vù kia.
Lệ quỷ đang giãy dụa, thân thể nó khẽ lay động.
Đồng thời cũng dần bị áp chế.
Sắc mặt Trần Kiều Dương khẽ biến:
"Thằng nhãi con này… rất không bình thường."
Con lệ quỷ thứ hai đang nhanh chóng thoát khỏi khống chế, không, nó đã thoát khỏi rồi.
Gã cứ nghĩ Dương Gian tự cao tự đại như vậy là nhờ có vật phẩm linh dị ở trong tay. Không ngờ lệ quỷ mà hắn khống chế cũng đáng sợ như vậy, lại có thể áp chế được một con lệ quỷ bên cạnh gã ta.
- Bịch!
Cỗ thi thể trắng bệch và sưng vù kia lập tức ngã trên mặt đất, sau đó bị bóng mờ màu đen bao phủ. Cuối cùng, nó bị hằng hà vô số những bàn tay màu đen bấu víu, không thấy rõ hình dạng.
Quỷ đã bị bóng đen và đống bàn tay kia chôn sống.
"Nhân lúc thằng ranh con này đang đối phó với lệ quỷ. Mình nên trốn đi hay là xử lý hắn, giải quyết luôn mối phiền phức này đây?"
Ánh mắt của gã liên tục lấp lóe, đang tự hỏi, cũng đang do dự.
Sau đó, ánh mắt gã hơi liếc, nhìn về phía cây trường thương đang đóng đinh một con lệ quỷ khác trên bức tường kia.
Hiện tại thứ này không có ai cầm, đang bị vứt trơ trọi ở đó.
Vật phẩm linh dị không nhận người, ai cầm thì người đó làm chủ. Chỉ cần gã thành công cầm lấy đinh đóng quan tài, gã chẳng những có thể lấy được nó mà còn tiện thể thả ra con lệ quỷ đang bị áp chế.
"Cơ hội!"
Trần Kiều Dương cảm thấy đây là một cơ hội để gã xoay chuyển tình thế. Gã hoàn toàn có thể lợi dụng cái này để thoát khỏi việc bị đội trưởng truy sát.
Chỉ cần thành công, gã chẳng những có thể xử lý được thằng ranh con nhà họ Dương này, mà còn có thể nghĩ cách giết chết được đời thứ ba của Vương gia.
Tay của gã vẫn còn đang rỉ máu.
Rất nhanh.
Con lệ quỷ thứ ba đã rời khỏi gã.
Cũng ngay thời điểm đó.
Ở bên trong bóng tối, một bóng người đang lắc lư đâu đó quanh đây. Nó giống như một cái bóng, lại giống như một người sống. Ở bên trong bóng tối, thứ này đang dùng một con mắt màu đỏ tươi để dòm ngó mọi thứ.
Sau khi cỗ thi thể thứ ba rời đi, bên cạnh Trần Kiều Dương chỉ còn lại cỗ thi thể khô héo, giống như thây khô mà thôi.
Nhưng cỗ thây khô này lại bị thiếu mất một cánh tay, nhìn không được cân đối cho lắm.
Nhưng cỗ thây khô này lại đang phát ra từng tiếng cười quái dị, đồng thời còn nằm rạp ở trên mặt đất.
Động tác của nó tương đối quái dị.
Nhưng cánh tay còn lại của cỗ thây khô này lại đang túm chặt lấy quỷ ảnh, không chịu buông.
Giờ khắc này.
Trần Kiều Dương lao ra ngoài, chạy thẳng về phía cây trường thương màu vàng kim đang găm trên vách tường kia.
"Cuối cùng lão già này cũng không khống chế được lòng tham."
Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Dương Gian thầm cười lạnh một tiếng.
- Trần Kiều Dương.
Đột nhiên, ở sau lưng Trần Kiều Dương đột ngột xuất hiện một tiếng gọi tương đối quen thuộc.