Nhân cơ hội này, Trần Kiều Dương đã đi đến bên cạnh cây trường thương nứt nẻ.
Lúc này cây trường thương nứt nẻ đang đâm xuyên qua một cỗ thi thể khủng bố, ghim nó vào vách tường.
Món vật phẩm linh dị này cũng không phải là ảo ảnh do quỷ vực của Dương Gian tạo ra, mà chính là cây trường thương thật. Bởi vì theo như Dương Gian, muốn câu cá thì phải bỏ mồi. Ảo ảnh ở bên trong quỷ vực có lẽ sẽ qua mắt được một số ngự quỷ nhân non kinh nghiệm. Chứ còn đối phó với loại người từng trải, già dặn như Trần Kiều Dương, Dương Gian sẽ không làm ra thủ đoạn ngu ngốc như thế.
"Cho nên, cuối cùng người thắng là mình?"
Lúc này Trần Kiều Dương đã đưa tay túm lấy cây trường thương màu vàng kim, rồi dùng lực định rút nó ra.
Chỉ cần cướp lấy nó và thả ra con lệ quỷ đang bị áp chế ở trên vách tường, dù không sử dụng đến cây đinh đóng quan tài, gã cũng sẽ là người thắng trong cuộc chiến lần này.
Bởi vì theo như suy tính của gã, Dương Gian không thể nào ngăn cản tập kích từ ba con lệ quỷ được. Hiện tại, chống cự được với 2 con lệ quỷ đã là cực hạn của hắn.
"Nhổ không được?"
Nhưng sau đó, sắc mặt Trần Kiều Dương đột biến.
Cây trường thương đang găm ở trên vách tường không hề nhúc nhích, dù gã có dùng bao nhiêu sức lực cũng đều vô dụng, không thể rút ra.
Không thể nào!
Trần Kiều Dương cảm thấy khí lực của bản thân không hề nhỏ chút nào, nên không thể có chuyện gã rút không ra được. Đừng nói thứ này chỉ cắm vào trong vách tường có chừng đó, mà dù nó có chui hẳn vào trong vách tường gã cũng có thể lôi ra ngoài được.
Mà hiện tại lại xuất hiện chuyện như này, như vậy có nghĩa…
"Cạm bẫy!"
Trần Kiều Dương lập tức ý thức được điểm này, trên khuôn mặt khô gầy của gã tỏ ra kinh sợ.
Việc cây trường thương nằm lẻ loi ở chỗ này không thể nào là trùng hợp, cũng không thể là do Dương Gian chủ quan, mà là hắn cố tình làm như thế. Cố ý đứng cách gã một đoạn vừa đủ, không xa không gần. Có thể nói, ngay từ lần động thủ đầu tiên hắn đã chôn xuống một cạm bẫy.
Nhưng vì sao? Vì sao hắn có thể đoán ra được rằng gã sẽ đi đoạt lấy món vũ khí này?
Nếu lỡ gã không đi cướp cây vũ khí này, vậy chẳng phải là Dương Gian đã phạm phải một sai lầm cực kỳ to lớn khi từ bỏ đi lợi thế hay sao?
Trừ phi… Hắn có thể đoán trước được tương lai.
Không.
Có lẽ cái này không phải là năng lực của thằng nhãi con Dương Gian kia, mà hắn có người khác giúp đỡ.
"Chết tiệt!"
Trong đầu Trần Kiều Dương không ngừng loạn chuyển. Thoáng chốc, gã đã lập tức hiểu ra được rất nhiều chuyện, Hiện tại, trong đầu gã không còn bất cứ ý tưởng nào, chỉ còn lại một chữ duy nhất.
"Trốn!"
Nhất định phải chuồn khỏi đây. Nếu còn tiếp tục đánh nhau, gã chắc chắn sẽ phải chết. Kể từ khi xuất hiện, thằng nhãi Dương Gian này đã tính toán xong hết mọi thứ rồi.
Trần Kiều Dương buông tay, gã định nhanh chóng rời khỏi vách tường, nơi cây trường thương đang găm vào. Sau đó, gã sẽ mang theo con lệ quỷ cuối cùng rồi rời khỏi thành phố Đại Đông.
Nhưng đúng ngay lúc này.
Vách tường ở bên cạnh đột nhiên buông lỏng.
Theo đó cây trường thương màu vàng kim kia cũng chuyển động theo.
Lúc này, từ đằng sau cỗ thi thể bị áp chế kia lộ ra một bóng người cao lớn màu đen.
Bóng đen bao phủ, giống như một cánh tay, quấn xung quanh cây trường thương nứt nẻ kia.
Trong bóng tối.
Một con mắt màu đỏ tươi đang dòm ngó mọi thứ.
Con ngươi của Trần Kiều Dương đột nhiên co lại. Bởi vì gã nhìn thấy bóng đen kia túm chặt cây trường thương màu vàng kim kia rồi nhanh chóng chém về phía gã. Lúc này, gã đã có thể nhìn thấy rõ một thanh sài đao loang lổ những vết rỉ đang được gắn ở đầu cây thương.
Không ổn! Không ổn!
Trong lòng gã biết rõ hậu quả khi bị thanh sài đao kia chém trúng. Chỉ là nguyền rủa của thanh sài đao này quá mạnh, tác dụng phụ cũng rất lớn, nên không phù hợp cho người sống sử dụng. Với lại nó chỉ có thể tách rời lệ quỷ, chứ không hoàn toàn giết chết. Cho nên, theo gã thấy, thanh sài đao này chỉ là loại mặt hàng hạng tầm thường, kém xa so với đồng hồ quả lắc của Vương gia.
Nhưng lúc này, Trần Kiều Dương đã không thể nào né tránh khỏi cú chém này của thanh sài đao nữa.
Gã không có quỷ vực, không thể nào làm ra chuyện dịch chuyển tức thời.
Thanh sài đao đột nhiên xẹt qua.
Lưỡi của thanh sài đao loang lổ này rất cùn, ngay cả chặt gỗ cũng chặt không nổi. Nhưng một khi dính líu đến lực lượng linh dị, nó sẽ sắc bén đến không ngờ, chém sắt mà như cắt đậu phụ vậy. Nó cứ thế chém qua thân thể âm lãnh của Trần Kiều Dương.
- Bịch!
Có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, sau đó lăn lông lốc ở bên vệ đường.
Đó là một chiếc đầu người.