Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1906 - Chương 1907: Áp Chế

Chương 1907: Áp Chế

Lúc này, trán của Trần Kiều Dương đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mặc dù Dương Gian cứ thế đứng yên tại chỗ, nhưng áp lực gây ra cho gã lại cực kỳ lớn.

Thằng nhãi này, thế mà lại còn gai góc hơn cả cha hắn năm đó. Điểm ngoài ý muốn nhất chính là hắn không hề kế thừa lực lượng linh dị từ cha hắn.

"Hỏng, hỏng rồi!"

Sau đó, Trần Kiều Dương đột nhiên phát hiện ra, hai chân của gã đang nhanh chóng bị mất đi tri giác. Gã cảm thấy một cỗ khí tức âm lãnh đang ăn mòn thân thể gã.

Mặc dù quỷ ảnh bị áp chế, nhưng áp chế này cũng không có triệt để.

Lúc này, ở bên cạnh Trần Kiều Dương không còn 4 con lệ quỷ nữa, cho nên gã không thể nào chống cự lại sự xâm lấn của quỷ ảnh.

Một khi quỷ ảnh xâm lấn đến đầu Trần Kiều Dương, toàn bộ trí nhớ của gã sẽ bị đánh cắp. Thậm chí, nếu Dương Gian muốn, hắn hoàn toàn có thể xóa bỏ trí nhớ của gã ta.

Loại năng lực này không phải của quỷ ảnh, mà là đến từ tờ báo cũ bị nhuốm máu kia.

- Thắng, thắng rồi. Tiểu Dương, anh cũng đừng có quên công lao của Hùng phụ đó. Không có Hùng phụ, anh sẽ không thể nào là đối thủ của lão già này đâu. Sau khi trở về anh cần phải tăng tiền lương cho tôi đấy.

Thấy kết cục đã được định đoạt, Hùng Văn Văn lập tức nhảy ra từ ngóc ngách nào đó, đứng chống nạnh, tỏ ra cực kỳ phách lối.

"Đứa bé này có thể dự đoán được tương lai?"

Thân thể Trần Kiều Dương đang dần mất đi khống chế. Gã nhìn chằm chằm vào Hùng Văn Văn, hận không thể xé nát đứa bé này ra thành từng mảnh.

Một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong đã cực kỳ khó đối phó. Nếu lại còn phối hợp thêm năng lực dự đoán này nữa, có thể nói đây chính là tổ hợp khó giải.

Trần Kiều Dương bị áp chế.

Gã đứng yên không nhúc nhích ở trên đường phố trống rỗng, giống như một bức tượng gỗ.

Ở dưới chân gã là một mảng bóng mờ cực lớn đang bao phủ. Bóng mờ đen nhánh, đầy quỷ dị, không hề giống với bóng của các công trình kiến trúc ở xung quanh. Đồng thời, theo thời gian trôi qua, thân thể Trần Kiều Dương dần dần bị bóng mờ này bao phủ.

Xâm lấn của quỷ ảnh còn đang tiếp tục, có thể nói quá trình diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Nhưng vì thân thể của Trần Kiều Dương đã bị một loại lực lượng linh dị nào đó ăn mòn, nên tốc độ xâm lấn không nhanh.

Tuy nhiên, hiện tại Trần Kiều Dương đã không thể nào phản kháng lại, bởi vì bốn con lệ quỷ của gã đều bị Dương Gian vô hiệu hóa.

"Như vậy, hiệp thứ hai người thắng là mình?"

Dương Gian nhìn chằm chằm gã, mắt quỷ chuyển động một cách không an phận.

Dưới ánh mắt của hắn, Trần Kiều Dương muốn chạy thoát khỏi tình cảnh này là chuyện không tưởng.

- Thằng nhãi, nếu không phải vì tôi còn chưa mang hết được những con lệ quỷ bên trong cổ trạch của Vương gia ra, thì cậu nghĩ cậu có thể là đối thủ của tôi sao?

Trần Kiều Dương nghiến răng nghiến lợi, trên mặt mang theo mấy phần dữ tợn.

Gã không cam tâm, một thân bản lãnh còn chưa kịp phát huy đã bị áp chế. Với lại kẻ mà gã gặp hôm nay lại là kẻ quái thai. Có thể nói là gã đã cực kỳ xui xẻo.

- Ông thấy nói mấy lời này ra thì được gì? Thắng là thắng, thua là thua, không có lý do này nọ. Đối kháng với lực lượng linh dị không hề tồn tại thứ gọi là may mắn.

Dương Gian vẫn cực kỳ cảnh giác, chờ đợi quá trình xâm lấn của quỷ ảnh kết thúc.

Sắc mặt Trần Kiều Dương âm trầm, nhưng không nói lời nào.

Mà từ lâu, những động tĩnh trong đó đã hấp dẫn sự chú ý của Vương Sát Linh ở bên ngoài cổ trạch.

Trước đó Dương Gian đánh nhau với Trần Kiều Dương ở trong quỷ vực, nhưng hiện tại hắn đã thu hồi, không còn quỷ vực nữa, nên người bên ngoài có thể phát hiện ra.

Lúc này.

Vương Sát Linh vội vàng chạy đến. Nhưng khi hắn ta chạy đến nơi, cuộc chiến giữa Dương Gian và Trần Kiều Dương đã kết thúc. Hiện tại cả hai bên đang đọ tiêu hao với nhau, lộ ra cục diện tương đối bế tắc.

Tuy nhiên lúc này Trần Kiều Dương đang bị quỷ ảnh xâm lấn, cục diện có hơi nghiêng về phía Dương Gian hơn.

- Đội trưởng Dương…

Vương Sát Linh dừng chân, hắn ta không tiếp tục tiến về phía trước, mà dừng ở bên ngoài phạm vi bao phủ của bóng mờ màu đen.

Dương Gian cũng đã nhìn thấy hắn ta. Hắn khẽ quay đầu quan sát một chút:

- Vương Sát Linh, cậu làm cho tôi cảm thấy cực kỳ thất vọng. Một người cứ thế nghênh ngang đi ra khỏi cổ trạch mà cậu không hề ra tay, sao vậy? Hai con lệ quỷ đằng sau lưng cậu chỉ để trang trí hay sao? Hay là cậu chỉ biết bo bo giữ mình, không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu này?

Vương Sát Linh bình tĩnh nói:

- Đánh nhau với ông ta rất nguy hiểm. Lý Quân đã chết rồi, cho nên một mình tôi không có khả năng thắng. Nếu cậu chịu xuất hiện sớm một chút, chúng ta liên thủ với nhau, có lẽ mọi việc sẽ khác.

Bình Luận (0)
Comment