Dương Gian lạnh lùng nói:
- Vì thế cậu đang trách móc tôi sao? Đánh không lại và không dám đánh là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hiện tại xem như tôi đã hiểu, với phong cách làm việc này, dù cậu có đánh mất quyền khống chế với cổ trạch cũng chẳng có gì kỳ quái cả.
Ánh mắt Vương Sát Linh khẽ động, không phản bác lời Dương Gian nói, chỉ hỏi:
- Hiện tại cậu định làm gì?
Dương Gian nói:
- Đương nhiên là xử lý ông ta.
Vương Sát Linh nói:
- Hình như mấy người không thể cầm cự nổi.
Dương Gian nói:
- Việc gã ta bị xâm lấn chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, gã không chịu được lâu nữa đâu. Trừ phi gã ta còn có thủ đoạn nào khác chưa sử dụng đến.
Vương Sát Linh lại quan sát Trần Kiều Dương.
Lúc này gã ta không còn bất cứ động tĩnh nào. Cả người gã bị đoàn bóng mờ quỷ dị bao phủ, dường như đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Vương Sát Linh nói:
- Cẩn thận một chút. Gã này không đơn giản như vậy đâu. Nếu cần giúp đỡ gì thì cậu cứ nói.
Nhưng lúc này, Trần Kiều Dương đột nhiên cười rộ một tiếng:
- Đời thứ ba của Vương gia cũng tới, ha ha, đúng là đã nghèo lại còn gặp cái eo. Ai có thể ngờ được, Trần Kiều Dương tôi vừa mới ra ngoài đã phải đối mặt với ba vị đội trưởng thời nay. Đồng thời cả ba đều còn là người đã từng có quen biết. Hôm nay, tôi rơi vào tình thế như này chỉ có thể trách bản thân quá xui xẻo.
- Tôi cứ tưởng người tên Lý Quân ở bên trong cổ trạch đã đủ hung hãn rồi, không ngờ ở bên ngoài còn có người còn hung ác hơn.
Nói xong, gã ta nhìn về phía Dương Gian.
Chính khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này lại gợi cho gã nhớ về mối ân oán lúc xưa.
- CHỉ là, thủ đoạn của tôi không chỉ có nhiêu đó đâu. Tính toán thời gian, hiện tại cũng sắp đến lúc rồi.
Khóe miệng Trần Kiều Dương lộ một nụ cười băng lãnh.
- Ông lảm nhảm nhiều quá.
Sắc mặt Dương Gian khẽ động, cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong nháy mắt, quỷ vực được mở.
Mọi thứ xung quanh lại bị ánh sáng màu đỏ bao phủ.
Đây là quỷ vực tầng thứ năm, cách ly với thế giới hiện thực. Mục đích của hắn là nhằm ngăn cản đường lui của Trần Kiều Dương.
- Thằng ranh con nhà họ Dương, xem ra năng lực dự đoán tương lai của cậu cũng không đủ dài. Nếu không cậu sẽ không sử dụng đến chiêu thức đề phòng vô dụng như này. Lá bài tẩy mà tôi lưu lại không phải ở đây, mà là chỗ kia.
Lúc này, ánh mắt Trần Kiều Dương nhìn về phía cổ trạch.
Giống như vì chứng minh cho lời của gã nói.
"Đông! Đông! Đông!"
Ở bên trong cổ trạch lập tức xuất hiện tiếng chuông.
Đây là tiếng chuông của đồng hồ quả lắc.
"Là do đồng hồ quả lắc bên trong cổ trạch tự động khởi động lại sao?"
Dương Gian cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 9 giờ, nhưng vẫn chưa đến mười giờ.
Đây không phải là đồng hồ quả lắc tự khởi động lại.
- Lệ quỷ đang bị mất khống chế.
Trần Kiều Dương cười:
- Cổ trạch nhà họ Vương đã bị tôi công phá. Hiện tại mấy người nên làm gì thì làm đi. Ha ha.
- Tôi sẽ giết ông trước tiên.
Mặt Dương Gian tối sầm, hắn đã hiểu đại khái hậu chiêu của Trần Kiều Dương.
Gã sợ không thể nào rời khỏi thành phố Đại Đông một cách an toàn, nên đã khống chế đồng hồ quả lắc. Để nó tự hành khởi động lại tại thời điểm nào đó, nhằm lôi kéo toàn bộ lệ quỷ bên trong cổ trạch đến thế giới hiện thực, tạo ra một cuộc bạo loạn. Sau đó gã sẽ nhân lúc loạn lạc này mà chuồn khỏi đây.
Chỉ một giây sau.
Hắn xuất hiện ở bên cạnh Trần Kiều Dương, đưa tay bóp lấy cổ của gã.
Hắn dùng lực khẽ bóp.
Cổ gã lập tức phát ra từng tiếng xương gãy răng rắc.
- Muốn bóp chết tôi sao? Tôi không dễ giết như vậy đâu. Vả lại cũng đến lúc tôi nên rời đi rồi.
Trần Kiều Dương nghiêng cổ nói, da thịt trên người gã nhanh chóng nứt nẻ, máu rướm ra bên ngoài.
Máu tươi màu đen sền sệt không ngừng tuôn ra, kèm theo nó là một loại lực lượng linh dị đáng sợ nào đó.
Giờ khắc này, quỷ ảnh đã thành công xâm lấn, đang đánh cắp trí nhớ của Trần Kiều Dương.
Một phần trí nhớ không phải của Dương Gian xuất hiện trong đầu hắn.
Lúc này, Trần Kiều Dương trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Gian. Gã ta đột nhiên cảm thấy trí nhớ dần trở nên mơ hồ, đột nhiên lại quên đi một số việc.
Dương Gian đang đánh cắp trí nhớ, nhưng đồng thời hắn cũng sủa đổi trí nhớ của gã.
Cách thức bạo lực nhất chính là sửa đổi toàn bộ trí nhớ thành không.
Cũng chính là xóa bỏ.
Chỉ cần thành công, Trần Kiều Dương chắc chắn sẽ phải chết.
- Thằng nhãi, mày muốn xỏa bỏ tao?
Giờ phút này, Trần Kiều Dương đã thực sự cảm thấy sợ hãi. Gã kêu to, đồng thời tốc độ nứt nẻ của da thịt cũng nhanh hơn. Máu tươi màu đen sền sệt nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân thể của gã.
- Lắm lời.