Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1912 - Chương 1913: Xử Lý Tốt Hậu Quả

Chương 1913: Xử Lý Tốt Hậu Quả

Hắn ta đương nhiên biết được một số loại lực lượng linh dị có thể thông qua môi giới để giết người. Đó là những loại lệ quỷ vừa kinh khủng vừa khó giải. Khi đối mặt với những thứ này, người bình thường sẽ phải chết bất đắc kỳ tử. Có lẽ chưa nhìn thấy gì đã chết mất rồi.

Chỉ khi trở thành ngự quỷ nhân, bản thân bị lực lượng linh dị ăn mòn, may ra mới có thể tránh khỏi nguy cơ bị loại môi giới này phát động.

Nhưng ngự quỷ nhân lại có nguy cơ bị lệ quỷ khôi phục. Vương Sát Linh không phải là không có cơ hội để trở thành ngự quỷ nhân, mà là hắn ta không muốn đi lên con đường kia thôi.

Nếu là người bình thường, trong trường hợp không bị bệnh hay tai nạn, hắn ta có thể dễ dàng sống đến bảy tám chục tuổi. Mà hiện tại, toàn bộ ngự quỷ nhân chưa có ai làm được điều này. Đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn ta, nên hắn ta không muốn từ bỏ đi cái ưu thế này. Để đi lên con đường đoản mệnh, không có lối vế.

- Nếu cậu lấy đi đồng hồ quả lắc, cổ trạch chắc chắn sẽ bị mất khống chế, khi đó thành phố Đại Đông sẽ xong đời.

Cuối cùng Vương Sát Linh đã phải nhượng bộ, không còn cứng rắn nữa.

Dương Gian nói:

- Trước khi lấy đi tôi sẽ thay đổi thời gian, đem toàn bộ lệ quỷ mang đến một quãng thời gian không ai biết.

Vương Sát Linh nói:

- Vô dụng thôi, chỉ cần đồng hồ quả lắc rời khỏi cổ trạch, sớm muộn gì lực lượng linh dị của lệ quỷ cũng sẽ xâm nhập đến thế giới hiện thực. Chỉ bằng việc thay đổi thời gian một lần là không thể nào duy trì được hiệu quả lâu dài. Nhất định phải để cho đồng hồ quả lắc không ngừng khởi động lại thì mới được. Đây chính là mối cân bằng do Vương gia chúng tôi thiết kế ra, không thể phá bỏ.

Dương Gian nói:

- Nếu đã như vậy, cổ trạch của Vương gia sẽ do tôi tiếp quản.

"..."

Vương Sát Linh nghẹn lời.

Sự cường thế của Dương Gian đã nằm ngoài dự tính của hắn ta. Hắn ta cứ nghĩ như vậy sẽ khiến cho Dương Gian từ bỏ ý định lấy đi đồng hồ quả lắc. Không ngờ hắn lại càng được nước lấn tới, thậm chí còn muốn khống chế luôn cả cổ trạch.

- Cướp tổ trạch của người khác, cậu thấy việc này có quá đáng lắm không?

Vương Sát Linh có chút tức giận, nhìn chằm chằm Dương Gian, hận không thể trở mặt ngay lập tức.

Dương Gian nói:

- Cậu giữ không được chỗ này, thì tôi giúp cậu thủ, vậy sao gọi là cướp được? Nếu cậu cảm thấy như vậy quá thiệt thòi thì cứ ra giá đi, tôi sẽ thu mua theo giá thị trường. Chỗ này cũng chừng mấy mẫu đất đó.

Khóe miệng Vương Sát Linh giật giật, nhìn bộ dạng này của Dương Gian, hắn thật sự muốn ép mua ép bán.

- Được rồi, mọi việc dừng lại ở đây. Tôi không muốn bàn bạc với cậu về chuyện này nữa. Nếu không nguời ta lại tưởng rằng là tôi không đánh được cậu, phải cò kè mặc cả.

Dương Gian không cho hắn ta có cơ hội để mặc cả, trực tiếp định đoạt chuyện này.

Hắn dám ăn chắc tên Vương Sát Linh này, bởi vì hắn ta quá cẩn thận, không đủ quyết đoán.

Mặc dù làm mất cổ trạch là một tổn thất lớn.

Nhưng nếu đánh nhau với hắn, nói không chừng mạng hắn ta cũng sẽ bị mất.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng hắn ta chắc chắn biết rõ.

Vương Sát Linh nhìn chằm chằm Dương Gian, sắc mặt có chút khó coi. Kể từ khi trở thành đội trưởng đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta phải chịu nhục nhã như thế này.

"Tên Dương Gian này làm như vậy là vì cảm thấy mình sẽ không trở mặt hay sao? Nếu hiện tại mình trực tiếp động thủ với hắn, liệu có thêm được chút phần thắng nào không?"

Trong lòng của hắn ta thầm tự hỏi, cũng đang do dự.

Dường như cộng hưởng được ý nghĩ của hắn ta, ở phía sau hai ông bà lão quỷ dị, âm u, mặt mũi nhăn nheo lần nữa xuất hiện.

Thấy cảnh tượng này, dù sắc mặt Dương Gian vẫn đang rất bình tĩnh. Nhưng tay khẽ cầm chặt cây trường thương hơn, đồng thời hơi nghiêng nói về phía trước một chút.

Cái này giống như hắn đang muốn động thủ vậy.

"Không có phần thắng. Trong tay của Dương Gian có đinh đóng quan tài, có thể áp chế một con lệ quỷ bên cạnh mình… Với lại tên Dương Gian này đã chuẩn bị kỹ để giết mình. Hắn nói thật, chứ không phải đang hù dọa mình.

Vương Sát Linh cẩn thận thăm dò, thử xem thái độ và phản ứng của Dương Gian như thế nào.

Nhưng kết quả khá là bi quan.

Nếu lúc này mà động thủ, bản thân hắn ta hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, không có bất cứ cơ hội thắng nào.

- Tôi muốn xử lý tốt hậu quả. Sau này, có cơ hội chúng ta sẽ còn hợp tác.

Hắn ta lập tức thay đổi đề tài, cũng chỉ lưu lại một câu như vậy, sau đó dẫn hai con lệ quỷ khủng bố ở đằng sau lưng rời đi.

Nếu đã đánh không lại, cũng không giữ được cổ trạch, thì thôi, không thể khiến cho mâu thuẫn giữa hai bên trở nên gay gắt được. Kẻo lại đắc tội với người khác mà không được lợi lộc gì. Như vậy chẳng bằng dứt khoát chịu thua, chừa lại cơ hội để sau này còn gặp nhau.

Bình Luận (0)
Comment