Vương Sát Linh nói:
- Tôi sẽ xử lý.
Hắn ta vừa dứt lời, bên cạnh lập tức xuất hiện bóng dáng âm u đầy tử khí của một ông lão. Ông lão này đi về phía cỗ thây khô, sau đó vươn bàn tay âm lãnh, cứng ngắc ra túm lấy nó. Trông bộ dạng của ông lão giống như nhặt một món ve chai vậy, sau đó quay người rời đi.
Ngoại trừ con lệ quỷ vừa bị xé thành hai đoạn ra. Đây chính là con lệ quỷ thứ hai bị Vương Sát Linh áp chế.
Hiện tại, ở xung quanh chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu đang đứng yên tại chỗ và một cỗ thi thể đang bị vô số bàn tay màu đen bao phủ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động. Hắn đi đến bên cạnh cỗ thi thể đang bị vô số bàn tay màu đen bao phủ, sau đó dùng trường thương đâm một phát.
Bàn tay quỷ dần dần biến mất.
Chỗ kia dần dần xuất hiện hình dạng của một con lệ quỷ trắng bệch, sưng vù như bị ngâm nước.
Dương Gian nói:
- Tôi khá hứng thú với con lệ quỷ này, tôi sẽ mang nó đi.
Vương Sát Linh nói:
- Nếu cậu có hứng thú thì cứ tùy tiện lấy. Dù sao bọn chúng cũng do cậu xử lý. Nếu cậu cần thì cứ nói, tôi sẽ đóng gói và tặng cho cậu mấy con lệ quỷ khác luôn.
Dương Gian nói:
- Không cần, nhưng thứ quỷ quái đó vẫn nên lưu lại trong cổ trạch Vương gia nhà cậu đi. Tôi không muốn thành phố Đại Xương của tôi biến thành nơi tụ tập của lệ quỷ.
Mặc dù lệ quỷ rất giá trị. Nhưng hiện tại, đối với Dương Gian mà nói, chúng mang đến hại nhiều hơn lợi.
Bởi vì trong tay càng có nhiều lệ quỷ, phong ấn càng lâu, càng dễ xảy ra việc bị mất khống chế.
Dương Gian không mong muốn điều đó diễn ra. Cho nên phân nửa những con lệ quỷ mà hắn giam giữ được đều bị hắn chuyển cho tổng bộ. Chỉ khi gặp phải một số con lệ quỷ đặc biệt thì hắn mới giữ lại.
- Nếu đã vậy, mọi chuyện dừng ở đây thôi. Tôi cần phải đi xử lý hậu quả. Chuyện bên ngoài còn nhờ cậu trông chừng cho một lúc.
Vương Sát Linh nói, sau đó ông lão khủng bố kia lại tiếp cận và mang đi cỗ thi thể không đầu kia.
Dương Gian nói;
- Chờ đến khi cậu xử lý xong chuyện của cổ trạch. Tôi sẽ tìm một đoạn thời gian phù hợp, đến và lấy đi chiếc đồng hồ quả lắc kia. Ở trong tay cậu, thứ này không phát huy được tác dụng, chi bằng cứ đưa nó cho tôi.
Sắc mặt Vương Sát Linh khẽ đổi.
Dương Gian lạnh nhạt nói:
- Tốt nhất cậu nên đồng ý. Không đồng ý tôi cũng sẽ cướp. Đến lúc đó, nếu cậu dám cản, tôi giết luôn cả cậu.
…
Dương Gian tỏ ra cực kỳ cường thế ở trước mặt Vương Sát Linh khi trực tiếp bảo rằng sau này sẽ đến và lấy đi chiếc đồng hồ quả lắc kia.
Trước mắt nó chính là đồ vật duy nhất mà hắn biết được rằng có thể khởi động lại. Cho nên giá trị của chiếc đồng hồ quả lắc ở bên trong cổ trạch Vương gia như thế nào không cần nói cũng biết. Nếu chiếc đồng hồ quả lắc này mà nằm ở trong thực tế thì chắc chắn đã bị ngự quỷ nhân lấy đi rồi. Căn bản không thể nào còn để chờ đến lúc Dương Gian tiến vào giới linh dị nữa.
- Đội trưởng Dương, yêu cầu này của cậu có chút quá đáng.
Lúc này, sắc mặt của Vương Sát Linh có chút âm trầm.
Ở trong cổ trạch, thứ giá trị nhất chính là chiếc đồng hồ quả lắc kia. Nếu nó bị Dương Gian lấy đi, như vậy chẳng phải việc hắn ta thu hồi cổ trạch sẽ mất đi hơn phân nửa ý nghĩa hay sao.
Dương Gian nói:
- Cậu cảm thấy mạng của bản thân quan trọng hay chiếc đồng hồ quả lắc kia quan trọng hơn?
Vương Sát Linh nói:
- Giao thủ với tôi là một lựa chọn không sáng suốt. Dù có giết được tôi, cậu cũng không tiện bàn giao lại cho tổng bộ.
Dương Gian lạnh nhạt nói:
- Giữa một người đội trưởng đã chết và một người đội trưởng còn sống, cậu cảm thấy tổng bộ sẽ lựa chọn như thế nào? Cậu là người thông minh, nên hẳn không cần tôi giải thích.
- Cậu không sợ tôi lập tức giết chết cậu ngay ở đây luôn hay sao?
Sắc mặt Vương Sát Linh âm trầm, dường như đã bị Dương Gian chọc giận.
- Nếu cậu làm được thì cứ thử đi.
Ánh mắt Dương Gian cực kỳ bình thản, không có chút ba động nào.
- Nếu tôi không nhìn nhầm, hiện tại cậu cũng không được tính là ngự quỷ nhân, mà chỉ là một người bình thường. Cho nên hai con lệ quỷ kia luôn luôn ẩn mình ở bên cạnh cậu. Mục đích của hai con lệ quỷ kia chính là bảo vệ an toàn cho sinh mạng của cậu. Đồng thời còn giao cho cậu năng lực chống lại đội trưởng.
- Nhưng người bình thường quá yếu ớt. Đối với tôi mà nói, giết một người bình thường là một việc cực kỳ đơn giản. Một cái tên, một tấm hình, một chiếc điện thoại… Có lẽ đều có thể trở thành một loại môi giới cho lực lượng linh dị nào đó. Cậu cảm thấy bản thân có thể đỡ được sao?
Vương Sát Linh biến sắc.