Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1910 - Chương 1911: Thiếu Một Cánh Tay

Chương 1911: Thiếu Một Cánh Tay

Loại chuyện như vậy khiến Dương Gian nhớ đến Cảnh sát quỷ, cùng cỗ thi thể cao lớn cầm thanh sài đao trong tay… Hai con lệ quỷ này, đừng nói là người, dù là những con quỷ khác cũng không thể nào đối kháng được với họ.

"Đây tuyệt đối là lệ quỷ cấp S."

Kinh nghiệm nói cho Dương Gian biết, một khi hai ông bà lão ở bên người Vương Sát Linh bị mất khống chế, chắc chắn sẽ gây ra chuyện linh dị cấp độ S.

Vương Sát Linh nghiêm túc nói:

- Đội trưởng Dương, chuyện này không phải do tôi không muốn ra tay, mà là cá nhân tôi phán đoán tình thế sai lầm. Cậu cũng thấy mục quỷ nhân kia rồi đó, gã ta có lẽ khống chế được cả lệ quỷ. Nếu tôi lại đưa cho gã ta một con lệ quỷ khác, thì cậu cảm thấy cuộc chiến vừa rồi cậu còn có thể thắng sao? Tôi có sự lo lắng riêng của tôi, cậu không cần phải nghi ngờ tôi.

Giờ khắc này, hắn ta đã thể hiện ra được sự đáng sợ của lệ quỷ đời thứ nhất Vương gia.

Hai đoạn thi thể, máu me tùm lum, tạm thời không có động tĩnh kia chính là bằng chứng tốt nhất.

Dương Gian nói:

- Cậu sợ bị mất khống chế? Vậy cậu cảm thấy Trần Kiều Dương sẽ không sợ chết sao? Nếu gã ta có khả năng cướp lấy lệ quỷ bên người của cậu, gã ta chắc chắn sẽ động thủ chứ không phải lựa chọn cách rời đi.

Vương Sát Linh tỏ ra lý trí, nói:

- Tôi không muốn đánh cược. Bởi vì, nếu không đánh cược, tôi sẽ không bao giờ thua. Với lại, sao tôi phải đánh cược với Trần Kiều Dương chứ? Tôi dùng tích lũy của ba đời Vương gia để đánh cược tính mạng với một người? Lỡ tôi thua, lệ quỷ Vương gia bị mất khống chế, cậu cảm thấy hậu quả sẽ như thế nào? Vả lại, hiện tại Lý Quân chết rồi, nếu hắn ta mà còn sống thì tôi chưa chắc đã phải bị động như này.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Có lý, không đánh cược sẽ không thua. Nếu đã như vậy, không đánh cược thì cậu sẽ được gi?

Vương Sát Linh nói:

- Tôi không cần phải được cái gì hết. Tôi và cậu không giống nhau. Số mạng của Vương gia nằm ở chỗ này, việc mà tôi cần làm chỉ là giữ vững phần cơ nghiệp này. Còn mọi thứ cứ để cho thời gian xử lý.

Dương Gian lập tức hiểu được ý tứ của tên này.

Nói đúng ra, tên Vương Sát Linh này là một tên phú nhị đại trong giới linh dị. Hắn ta kế thừa lực lượng linh dị từ gia tộc. Chỉ cần hắn ta không chết, cỗ lực lượng linh dị này sẽ tồn tại mãi mãi.

Dương Gian nói:

- Nhưng hiện tại cổ trạch của Vương gia đã bị mất khống chế. Đồng hồ quả lắc đã khởi động lại, toàn bộ lệ quỷ bên trong được thả ra. Thành phố Đại Đông không còn an toàn nữa.

Vương Sát Linh nói:

- Tôi sẽ xử lý chuyện này. Những con lệ quỷ ở bên trong cổ trạch là do các đời Vương gia giam giữ. Vương gia tôi có thể giam giữ chúng một lần, đương nhiên cũng có thể giam giữ lần thứ hai. Trần Kiều Dương đi rồi, nhưng người gặp phải nguyền rủa của đồng hồ quả lắc trước đó đã chết. Thú thực, đối với tôi mà nói, lần hành động này coi như đã thành công mỹ mãn.

- Hẳn tôi cần phải cảm ơn cậu, còn có Lý Quân nữa.

Dương Gian nói:

- Hiện tại cậu nói ra những lời này mà không sợ bị đánh sao?

Vương Sát Linh đáp:

- Tôi nghĩ điều đó sẽ không xảy ra đâu. Mặc dù tôi không giúp được gì, nhưng từ đầu đến cuối tôi và cậu cũng không có bất cứ xung đột nào cả. Với lại, tiếp theo tôi sẽ phải xử lý việc cổ trạch mất khống chế. Nếu chỉ vì chuyện này mà hai vị đội trưởng đánh nhau thì cái này có chút trẻ con quá.

Dương Gian nói:

- Cho nên, cậu mới chính là kẻ thẳng lợi cuối cùng, đúng không? Lý Quân tự đặt bản thân vào nguy hiểm, tôi phải đánh nhau một trận với Trần Kiều Dương. Còn cậu, chỉ cần đứng xem, không cần làm gì cả, chỉ chờ đợi và tiếp nhận cổ trạch.

Vương Sát Linh nói:

- Không thể nói như vậy được. Chuyện này là do tôi không nghĩ đến mọi việc sẽ diễn biến nhanh như thế thôi.

Hắn ta đã đánh giá thấp sự hung hãn và nóng nảy của Dương Gian cùng Lý Quân.

Dựa theo ý nghĩ của hắn ta, ba người bọn họ sẽ cùng hành động với nhau. Cứ thế, hắn ta sẽ có thể dùng cách thức ổn thỏa nhất để thu hồi lại tòa cổ trạch.

- Này, Tiểu Dương, Tiểu Vương, hai người đừng lảm nhảm nữa, mau nhìn thứ kia xem. Có phải thứ kia đang nhìn chằm chằm vào chúng ta không vậy?

Đúng lúc này, Hùng Văn Văn vội vàng chạy đến, vừa chỉ tay vào một cỗ thi thể gầy còm đang nằm trên mặt đất vừa nói.

Cỗ thây khô này bị thiếu mất một cánh tay. Lúc này nó đang hơi ngẩng đầu, con mắt khô cạn của nó khẽ chuyển động quỷ dị, dường như đang nhìn về phía Dương Gian và Vương Sát Linh.

Con lệ quỷ này cũng là một trong bốn con lệ quỷ của Trần Kiều Dương.

Trước đó nó đang đối kháng với quỷ ảnh. Hiện tại Dương Gian đã thu hồi quỷ ảnh, con lệ quỷ không còn bị áp chế, nên có dấu hiệu hoạt động trở lại.

Bình Luận (0)
Comment