Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại, có chút chờ mong nhìn vào người Dương Gian.
Muốn xử lý được chuyện linh dị, không những cần phải có can đảm, mà quan trọng hơn còn cần đến trực giác, cùng một loại tư duy đặc biệt.
Mọi người lập tức rơi vào trầm mặc, đều đang tự hỏi nên làm gì thì mới có thể xử lý được chuyện linh dị của ghế gỗ màu đỏ.
Cũng may hiện tại bọn họ không còn ở bên trong cao ốc, bản thân được đảm bảo an toàn, nên có dư dả thời gian để phân tích chuyện này và tìm ra đối sách.
- Lúc này chắc chắn sẽ phải dựa vào Hùng phụ.
Hùng Văn Văn thấy mọi người không ai có động tĩnh gì, liên lập tức đứn ra, muốn tạo khí thế.
- Chỉ cần dự đoán mấy lần là tìm ra được phương pháp.
Dương Gian nhìn nó một cái rồi nói:
- Nhiều ghế gỗ màu đỏ như vậy, có vô số môi giới, như vậy sẽ tạo thành vô vàn biến số. Cậu định dự đoán đến khi nào mới xong.
Hùng Văn Văn lập tức nói với giọng điệu hùng hồn:
- À không, tôi không cần dự đoán thứ đồ chơi kia, chỉ cần dự đoán anh là được. Tôi chỉ cần nhìn xem trong tương lai anh xùng cách gì để xử lý nó. Sau đó tôi sẽ nói lại phương án hành động của anh trong tương lại cho anh trong hiện tại biết. Cái này còn không được sao?
Dương Gian nói:
- Không cần, tôi đã nghĩ ra được một cách.
Phùng Toàn kinh ngạc nói:
- Nhanh thế? Phương án của cậu là gì vậy?
Dương Gian nói:
- Tôi cần một mồi nhử để chủ động kích hoạt quy luật giết người của con quỷ kia.
Đồng Thiến lập tức nói mà không hề có một chút suy nghĩ.
- Để tôi làm mồi nhử cho.
Ở trong chuyện linh dị, việc cần có người làm mồi nhử là điều hoàn toàn bình thường. Chỉ là vấn đề này nghe thì thấy hơi tàn nhẫn, nên rất nhiều người không chịu tiếp nhận nó.
Nhưng thực tế, đây là một khâu không thể thiếu trong mỗi lần hành động.
Cũng giống như ở trên chiến trường, trước khi bắt đầu trận chiến, kiểu gì mỗi bên cũng sẽ phái quân đi tấn công thử để thăm dò tình hình quân địch.
Dương Gian nói:
- Dính líu đến lực lượng linh dị, không một ai có thể đảm bảo. Nếu cô làm mồi nhử, một khi xuất hiện sai lầm, cô chắc chắn sẽ chết. Đến lúc đó, chỗ này sẽ lại có thêm một chuyện linh dị mới. Không cần thiết phải làm vậy, để cho một người bình thường làm đi.
Đồng Thiến lắc đầu nói:
- Không ai muốn làm chuyện như vậy đâu.
- Chỉ cần cô đưa ra đủ điều kiện, tự nhiên sẽ có người tự nguyện bán mạng cho cô thôi.
Nói xong, ánh mắt Dương Gian lập tức nhìn ra khu vực trung tâm của thành phố Đại Đông.
Ánh sáng màu đỏ khẽ lóe lên một cái rồi biến mất. Trong nháy mắt, quỷ vực liền bao phủ về phía đó.
Quỷ vực đến nhanh, nhưng đi cũng nhanh.
Sau một giây.
Một người thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo bệnh nhân, đi chân đất xuất hiện trước mặt Dương Gian.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Trương Chí Đông, cậu đang bị bệnh, trong đầu xuất hiện một ít thứ không nên xuất hiện. Dựa theo kinh nghiệm của tôi, khả năng thành công sẽ không cao, cậu chắc chắn sẽ chết ở trên bàn mổ. Chỉ bằng hiện tại cậu giao mạng cho tôi, sau khi thành công, tôi sẽ giúp cậu phẫu thuật, xác suất ít nhất cũng phải chín phần trở lên.
Người thanh niên trẻ tuổi tên Trương Chí Đông này vẫn còn đang ngơ ngác. Bởi vì một giây trước hắn ta còn đang ở trong bệnh viện, nhưng chỉ một giây sau đã xuất hiện ở phía trước tòa cao ốc Ninh An.
- Nếu cậu không phản đối, như thế cũng có nghĩa là đã đồng ý.
Dương Gian lập tức đi qua, túm lấy vạt áo của hắn ta rồi kéo về phía trước.
Mấy người Phùng Toàn, Đồng Thiến, Lý Dương, Hoàng Tử Nhã, Hùng Văn Văn bình thản nhìn cảnh tượng này xảy ra.
- Anh… Anh là ai vậy?
Lúc này, người thanh niên Trương Chí Đông kia mới kịp phản ứng, lắp bắp hỏi, nhưng không hề phản kháng.
Bởi vì hắn ta không dám phản kháng.
Một khi trên người hắn ta phát sinh hiện tượng siêu tự nhiên, biểu hiện đầu tiên đương nhiên sẽ là sợ hãi.
- Tôi là Dương Gian.
Trương Chí Đông lại hỏi:
- Anh định mang tôi đi đâu thế?
Dương Gian dẫn theo người này, lần nữa đi đến trước cổng chính của tòa cao ốc Ninh An, ở cách đó không xa, chừng một trăm mét có một chiếc ghế gỗ màu đỏ.
Hắn lập tức rạch cánh tay của người này, khiến nó cháy máu tươi.
Máu tươi liền nhỏ xuống từ cánh tay, rơi vào thân thể của một con búp bê vải tương đối quỷ dị.
Đây chính là con búp bê thế mạng cuối cùng ở trong tay Dương Gian.
- Ngồi xuống.
Dương Gian nhấn vào bả vai của người kia, khiến hắn ta phải ngồi xuống chiếc ghế gỗ màu đỏ.
Vẻ mặt Trương Chí Đông có chút mờ mịt, hơi luống cuống, nhưng vì không thể phản kháng nên đành ngồi xuống.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta phát hiện ra, thân thể đang nhanh chóng mất đi tri giác. Đồng thời, một việc khiến cho hắn ta sụp đổ đến mức tuyệt vọng đã xảy ra.