Số lượng môi giới đang giảm xuống với tốc độ cực kỳ nhanh.
Một khi lệ quỷ thành công rời khỏi chiếc ghế gỗ màu đỏ trước mắt, như vậy toàn bộ môi giới sẽ biến mất.
Đồng thời quỷ cũng thành công xâm lấn đến thế giới hiện thực.
Là mồi nhử, lúc này Trương Chí Đông đã sợ hãi đến mức gần như ngất đi. Những người khác không thấy rõ lệ quỷ, nhưng hắn ta thì khác, lại có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Một con lệ quỷ khủng bố, một cỗ thi thể cứng ngắc đang giãy dụa ở bên cạnh hắn ta.
Khuôn mặt mơ hồ, ánh mắt trống rỗng, dường như có thể giết chết hắn ta bất cứ lúc nào. Nhưng không biết vì sao, lần này con lệ quỷ kia giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, nên nó chỉ nhìn chăm chăm về một phương hướng khác. Đồng thời, có vẻ như hai bên đang tiến hành một cuộc giao tranh vô hình nào đó.
Trương Chí Đông không phải người ngu, hắn ta có thể cảm giác được. Một khi con lệ quỷ đáng sợ kia tập kích hắn ta, như vậy hắn ta chắc chắn sẽ phải chết. Chuyện như vậy không có gì để phải nghi ngờ cả.
Bởi vì hiện tại hắn ta không thể nào cử động, thân thể đã mất khống chế. Dù cho hắn ta có muốn chạy trốn đi nữa cũng hoàn toàn bất lực.
Theo thời gian, xung đột quy tắc linh dị càng diễn ra, các loại biến hóa không ngừng phát sinh.
Ngoại trừ chiếc ghế gỗ màu đỏ mà Trương Chí Đông đang ngồi ra, nhưng chiếc ghế gỗ làm môi giới khác hầu như đã bị biến mất sạch sẽ. Hiện tượng linh dị trong tòa cao ốc Ninh An đã được thanh lý xong xuôi.
Thậm chí bản thân Dương Gian cũng có thể cảm giác được, quỷ vực của hắn không còn bị cản trở nữa, đã có thể mở rộng ra xung quanh.
Đây là một tin tức tốt, nhưng cũng là một tin tức xấu.
Không có sự trói buộc của môi giới, rất dễ xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nói không chừng chuyện này sẽ khiến tình hình càng thêm trầm trọng và nguy hiểm hơn.
Dương Gian khẽ nhíu mày.
- Dường như tình hình cũng không được thuận lợi như tưởng tượng.
Hắn phát hiện ra, giờ phút này biên độ lay động của bóng dáng lệ quỷ trên ghế gỗ càng ngày càng nhỏ, không còn kịch liệt như trước. Đồng thời bóng dáng này cùng lần nữa trở nên mơ hồ, dường như nó lại phải biến mất vậy.
Phùng Toàn nói, trong giọng nói có kèm theo một chút kinh ngạc.
- Chẳng lẽ kế hoạch bị thất bại sao? Có vẻ như sự trói buộc của môi giới mạnh hơn một chút. Quy tắc của búp bê thế mạng không thể nào dụ con lệ quỷ kia đi ra ngoài.
Con búp bê thế mạng ở trong tay Dương Gian vẫn còn đang liều mạng giãy dụa.
Điều này chứng tỏ nó vẫn còn đang có tác dụng.
Mặc dù thứ này chỉ là vật phẩm linh dị dùng một lần, nhưng từ trước đến nay nó chưa từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Chẳng lẽ lần này búp bê thế mạng cũng không thể nào dịch chuyển mục tiêu tập kích của con lệ quỷ trên ghế ghỗ hay sao?
- Có phải mất hiệu lực hay không thì chúng ta còn phải nhìn xem liệu tên Trương Chí Đông ngồi trên ghế kia có bị giết chết không. Nếu hắn ta chết, điều này chứng tỏ búp bê thế mạng bị mất tác dụng. Trong cuộc đối kháng giữa hai lực lượng linh dị, con quỷ kia mạnh hơn một chút.
Nhưng kỳ quái chính là Trương Chí Đông cũng không chết.
Mặc dù hắn ta đang khá sợ hãi, nhưng vẫn còn sống rất tốt.
Lúc này bóng dáng của lệ quỷ đã trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một hình bóng quỷ dị. Đồng thời nó cũng đã dừng giãy dụa, ghế gỗ màu đỏ lập tức ngừng lắc lư. Nhưng Trương Chí Đông lại không bị lệ quỷ tập kích.
Xảy ra sai lầm, chuyện như dự tính của Dương Gian không hề xuất hiện.
Hùng Văn Văn nhịn không được liền nói:
- Ê, Tiểu Dương, có phải là anh đã làm cho nó hỏng rồi phải không? Sao nó không có động tĩnh gì nữa vậy?
Phùng Toàn khẽ châm một điếu thuốc rồi từ tốn nói:
- Quỷ không giết người, cũng không rời khỏi ghế gỗ màu đỏ để giết búp bê thế mạng, đồng thời không hề biến mất… Cái này giống như quy luật của nó đã bị thay đổi.
Lý Dương nhìn Dương Gian.
- Chết máy?
- Không phải là chết máy. Nếu là lệ quỷ chết máy, chiếc ghế gỗ màu đỏ làm môi giới kia chắc chắn sẽ phải biến mất mới đúng. Nhưng thứ này cũng không hề biến mất. Có lẽ phải đợi đến khi con búp bê thế mạng này chết đi thì quỷ mới xuất hiện biến hóa khác. Chẳng qua, hiện tại cái này cũng coi như một chuyện tốt. Quỷ hình như đã dừng hoạt động, rơi vào một trạng thái đặc thù nào đó.
Dương Gian cảm thấy, con quỷ này tự xung đột rồi tiến vào một loại cân bằng quỷ dị nào đó.
Mà thứ duy trì sự cân bằng kia chính là con búp bê thế mạng ở trong tay hắn.
Nhưng con búp bê thế mạng này không thể tồn tại vĩnh viễn, nó sẽ tiêu hao dần.
Đồng Thiến nói:
- Mang chiếc ghế gỗ màu đỏ này đi, sau đó kiểm tra xem bên trong tòa cao ốc có còn chiếc ghế nào nữa không. Nếu không còn, như vậy cũng coi như chuyện linh dị này đã được giải quyết. Chỉ cần người bình thường không tiếp xúc được với môi giới, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện.