Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1923 - Chương 1924: Mất Ngủ

Chương 1924: Mất Ngủ

Đến tận lúc này Dương Gian mới ngẩng đầu khẽ liếc nhìn tòa cao ốc Ninh An một chút.

Quỷ vực bao phủ.

Mọi thứ ở bên trong cao ốc lập tức bị mắt quỷ nhìn thấy hết.

- Có thể xác nhận được, đây chính là chiếc ghế gỗ màu đỏ cuối cùng. Những chiếc ghế khác có vẻ như đã biến mất trong cuộc xung đột vừa nãy rồi. Xem ra chuyện như vậy cũng chưa hẳn đã là tồi tệ.

Dương Gian thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Trương Chí Đông:

- Cậu có thể cử động được không?

Lúc này, toàn bộ lực chú ý của Trương Chí Đông đang rơi vào trên thân thể lệ quỷ.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào con lệ quỷ đã trở nên yên tĩnh kia, tim đập liên hồi, cũng không dám làm ra bất cứ động tác nào.

Bản thân Trương Chí Đông không phát hiện ra, hiện tại hắn ta không còn bị lực lượng linh dị ăn mòn nữa. Hắn ta đã có thể cử động. Nhưng thân thể hắn ta vẫn ngồi cứng ngắc tại chỗ, dường như nó không nghe theo sự sai khiến của hắn ta.

Đối với câu hỏi của Dương Gian, hắn ta không có phản ứng, dường như không nghe thấy.

Tuy nhiên thông qua quan sát, Dương Gian có thể nhìn thấy được tay chân của Trương Chí Đông đều có dấu hiệu co rúm lại.

Đây là do bản thân căng thẳng quá nên mới sinh ra hiện tượng như vậy.

Điều này chứng tỏ khả năng áp chế của ghế gỗ màu đỏ đã mất hiệu lực.

Dương Gian lập tức đi đến, túm lấy cổ áo hắn ta rồi trực tiếp nhấc lên.

Ngay khi rời khỏi ghế gỗ màu đỏ, bóng dáng con quỷ trước mắt liến biến mất, chỉ lưu lại một hình bóng mơ hồ ở trên ghế gỗ.

Đến lúc này Trương Chí Đông mới giật mình tỉnh lại.

- Xem ra tạm thời đã xử lý được chuyện này rồi. Hiện tại chúng ta mang chiếc ghế gỗ màu đỏ này đi cũng tương đương với việc mang con lệ quỷ kia đi theo. Chờ đến khi trở về thì nhốt nó lại, tránh trường hợp nó lại đi đến chố khác gây sự.

Nói xong, Dương Gian liền thả Trương Chí Đông ra:

- Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành. Mọi việc còn đơn giản hơn cả tưởng tượng.

Sau đó, hắn mở ra mắt quỷ, quỷ vực lập tức khuếch tán.

Đám người Phùng Toàn, Đồng Thiến, Lý Dương, Hoàng Tử Nhã… Nhanh chóng biến mất.

Bọn họ muốn rời đi, rời khỏi thành phố Đại Đông và trở về thành phố Đại Xương.

Chuyện linh dị của ghế gỗ màu đỏ xem như đã kết thúc. Mặc dù lệ quỷ vẫn còn, nhưng Dương Gian đã thành công khống chế môi giới cuối cùng, nên việc này xem như là hắn đã thành công giam giữ.

Đến lúc này Trương Chí Đông mới lấy lại được tinh thần, hai mắt hắn ta trợn ngược.

Trước đó, ở chỗ này còn có một đám người, nhưng thoáng cái đã biến mất đâu không thấy.

Chiếc ghế gỗ màu đỏ kia cũng biến mất theo.

- Tý nữa thì quên.

Lúc này, bóng dáng của Dương Gian đột nhiên xuất hiện, sau đó nhanh chân bước về phía Trương Chí Đông.

Một bàn tay âm lãnh chậm rãi nâng lên.

- Anh, anh định làm cái gì?

Trương Chí Đông lùi lại trong vô thức vì cảm thấy bất an.

- Phẫu thuật cho cậu.

Vừa dứt lời, bàn tay màu đen đột nhiên đâm vào trong đầu của Trương Chí Đông.

- A!

Hắn ta lập tức kêu to.

Nhưng việc này cũng không hề gây ra đau đớn. Rõ ràng đang có một bàn tay âm lãnh chui vào trong đầu, nhưng hắn ta không hề cảm thấy đau đớn, mà chỉ thấy có chút lãnh lẽo. Sự lạnh lẽo này khiến cho thân thể của hắn ta không nhịn được mà phải rùng mình một cái.

Dương Gian thu tay lại, sau khi mở lòng bàn tay ra, ở trong tay hắn là một cục gì gì đó màu đỏ tươi.

Trương Chí Đông ngây ngốc nhìn lấy thứ này, vừa định mở miệng để nói cái gì đó thì người ở trước mặt đã biến mất.

Mọi thứ lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Xung quanh không còn chiếc ghế gỗ màu đỏ quỷ dị, cũng không có đám người đặc biệt kia…

- Đây không phải là giấc mơ.

Sững sỡ một lúc lâu, đến khi gió lạnh thổi đến, khiến thân thể run rẩy thì Trương Chí Đông mới tỉnh táo lại.

Hắn ta đã rời khỏi bệnh viện, mặc một bộ quần áo của bệnh nhân đứng trước tòa cao ốc Ninh An một hồi lâu.

Sau khi tỉnh táo lại, khẽ hồi tưởng đến chuyện vừa rồi, trong lòng hắn ta lập tức nảy sinh ra sự sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.

Vừa chạy, vừa nhớ lại đến những chuyện quỷ dị vừa xảy ra.

Quỷ trên ghế gỗ, còn có đám người kia… Những cái này là thật sao?

Trên đời này vậy mà còn có chuyện ly kỳ cổ quái như vậy, hơn nữa còn xảy ra trên người của hắn ta.

Trương Chí Đông thở hồng hộc. Không biết chạy mất bao lâu, hắn ta mới đi đến trước đại sảnh của tòa bệnh viện lúc trước hắn ta đã ở.

Nhìn lấy bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, cùng đám người qua lại nườm nượp. Sự bất an và hoảng sợ ở trong lòng hắn ta dần dần ổn định lại.

Một lần nữa hắn ta trở lại phòng bệnh.

Nhưng tối hôm đó hắn ta không thể nào ngủ nổi.

Đến sáng ngày hôm sau, nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn ta lập tức để cho bác sĩ kiểm tra lại thân thể một chút.

Bình Luận (0)
Comment