"Nếu đến giờ mà nó không còn bất cứ phản ứng nào, như vậy tạm thời xem như chuyện này đã được giải quyết."
Dương Gian cũng không có ý định đứng chờ ở đây lâu.
Hắn lập tức thu thập toàn bộ mảnh gỗ ở trên mặt đất, sau đó bỏ vào hộp bằng vàng, rồi phong kín và chôn sâu dưới lòng đất, hơn nữa còn là chôn rất sâu.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đống ván gỗ nhuốm máu này sẽ bị chôn sâu dưới lòng đất vĩnh viễn.
"Trở về thôi."
Sau khi thu thập xong những thứ này, Dương Gian lập tức quay trở về nhà.
Tòa biệt thự năm tầng kia của hắn nằm gần cửa tiểu khu, tọa bắc triều Nam, hướng nhìn ra sông. Cho dù hiện tại đang là giữa đêm khuya, nhưng trong ngoài biệt thự đều thắp đèn đuốc sáng trưng.
Lúc này Dương Gian đang đứng trước của vào của tầng một, không biết vì cái gì, trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác kỳ quặc.
"Có gì đó không được thích hợp."
Hắn hơi nhíu mày, dừng chân lại.
Loại cảm giác không thích hợp này không phải xuất phát từ bản thân hắn, mà là xung quanh có gì đó không thích hợp. Phảng phất như có thứ gì đó hư vô, mờ mịt đang lén lén lút lút đi theo sau hắn.
Dương Gian quay người nhìn ra sau, mắt quỷ khẽ chuyển động một vòng, quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện được gì.
Xung quanh cực kỳ im ắng, yên tĩnh.
"Là ảo giác hay do nguyền rủa của tủ quỷ vẫn còn tồn tại?"
Hắn có thể xác định được loại cảm giác kỳ quái này xuất hiện sau khi hắn chém nát tủ quỷ.
Trước đó tuyệt đối không hề có loại cảm giác này.
Mang theo ý nghĩ kỳ quái kia, Dương Gian tiến vào bên trong phòng. Hắn phát hiện ra căn phòng được thu dọn sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Hiển nhiên, Giang Diễm không có ở nhà.
Nếu không với tính cách lười biếng của cô, trên ghế sô pha và trên bàn chắc chắn đã chất đống các loại đồ ăn vặt, bao bì ni lông.
Dương Gian đi lên tầng năm, sau đó cất vũ khí linh dị vào phòng, tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng rất nhanh, ở trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng động.
- A!
Là một tiếng thét chói tai tương đối quen thuộc, giống như có ai đó vừa tỉnh lại vì gặp phải ác mộng vậy.
Sau đó có tiếng bước chân gấp rút chạy lên lầu truyền đến.
Một cô gái với dáng người thành thục, lộ ra một chút mị hoặc đang mặc đồ ngủ với mái tóc rối bù vội vã chạy lên lầu.
Dương Gian đứng ở bên trong nhìn ra.
Đó là Trương Lệ Cầm.
- Dương Gian, trong phòng tôi có người.
Nhìn thấy Dương Gian, bờ môi Trương Lệ Cầm khẽ nhúc nhích, nước mắt ngấn ở xung quanh hốc mắt, giống như một đứa bé bất lực tìm thấy chỗ dựa vào vậy.
Trước đó cô nhận được tin Dương Gian đã trở lại công ty. Vốn nghĩ ở nhà chờ hắn về, nào ngờ mới chờ được một lúc thì cô ngủ quên mất. Kết quả khi cô mới tỉnh lại, còn đang mơ mơ màng màng thì phát hiện ra ở trong phòng có một người đang đứng.
- Trong phòng không có ai cả, là cô gặp phải ác mộng thôi.
Dương Gian dùng mắt quỷ quét qua một lượt, lập tức nhìn thấu mọi thứ bên trong phòng.
- Không, không phải ác mộng. Tôi thực sự nhìn thấy một người đang đứng bên trong góc. Người kia đứng yên ở đó, không nhúc nhích. Thực đó, sao tôi dám lừa cậu chứ.
Trương Lệ Cầm vội vàng đi đến, ôm lấy cánh tay của Dương Gian, thân thể thành thục khẽ run rẩy.
Đây là dấu hiệu cho thấy cô đang sợ hãi, đang run rẩy.
Cũng có nghĩa là vừa rồi cô thực sự đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
- Đi theo tôi.
Dương Gian không nói thêm gì, chỉ mang theo Trương Lệ Cầm đi xuống dưới lầu, sau đó trở về căn phòng của cô.
Bên trong phòng đèn đóm sáng rực, đồng thời, ngoài chiếc giường ngủ và rèm cửa sổ đã kéo lại kia, không còn bất cứ thứ gì khác, ngay cả tủ đựng quần áo cũng không.
Đây chính là di chứng sau khi gặp phải chuyện linh dị, sợ để trong nhà quá nhiều đồ sẽ nghi thần nghi quỷ.
- Không, sao không có? Rõ ràng vừa nãy tôi đã nhìn thấy một người đứng yên ở trong góc kia mà.
Trương Lệ Cầm trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào một góc tường.
Dương Gian cũng không nghi ngờ lời nói của Trương Lệ Cầm. Bởi vì không có ai sẽ ngu ngốc đến mức bịa đặt ra một chuyện hoang đường như vậy để lừa hắn cả.
Với lại trước khi đi vào biệt thự, hắn đúng là đã có cảm giác khá dị thường.
Hiện tại Trương Lệ Cầm gặp phải chuyện này cũng đã chứng minh cảm giác không thích hợp lúc trước của hắn là đúng.
- Nếu không phải cô nhìn nhầm, như vậy bên trong phòng thực sự đã có thứ gì đó tiến vào. Đêm nay cô không cần ngủ ở đây, qua phòng tôi ngủ đi.
- Được.
Trương Lệ Cầm liên tục gật đầu.
Dương Gian dẫn cô trở về phòng ngủ trên tầng năm của hắn.
Hắn cũng không sợ bóng tối, thuận tay tắt đèn ở trong phòng. Tuy nhiên vẫn có ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nên căn phòng không quá tối.
- Nếu thực sự có chuyện gì tôi sẽ xử lý.