Dương Gian không định ngủ, hắn ngồi ở đầu giường, hơi chống cằm, giống như chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Trương Lệ Cầm gật gật đầu, nằm co quắp ở một bên, ôm chặt cánh tay của hắn, tâm tình dần bình tĩnh lại.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Mọi thứ trong phòng lập tức trở về bình thường, không có bất cứ chuyện quỷ dị nào xảy ra cả.
Mặc dù Dương Gian đang nhắm mắt, nhưng mắt quỷ lại không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Ánh mắt của mắt quỷ là một màu đỏ tươi.
Nhưng vẫn không nhìn thấy 'người' mà Trương Lệ Cầm nói.
Trong lòng Dương Gian lập tức đưa ra suy đoán.
"Rời đi rồi sao?"
Nhưng Trương Lệ Cầm lại không hề ngủ, trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương, liên tục nhìn ngó xung quanh, như muốn tìm cho ra thứ kia.
Cô hiểu rõ, có Dương Gian ở bên cạnh, chỉ cần nhân cơ hội tìm ra thứ kia, có lẽ chuyện này sẽ được xử lý.
Nếu để cho chuyện như vậy liên tục tồn tại, có lẽ cô sẽ phát điên mất.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, trong lòng Trương Lệ Cầm bắt đầu nảy sinh ý nghĩ liệu có phải lúc nãy cô đã nhìn nhầm rồi không.
Bởi vì cho đến giờ mọi thứ đều rất bình thường.
- Ngủ rồi à?
Âm thanh lạnh nhạt của Dương Gian vang lên.
- Không, không có.
Mặc dù đã rất mệt mỏi, nhưng Trương Lệ Cầm vẫn chưa ngủ.
Dương Gian nói:
- Nhớ lại xem, lúc nhìn thấy thứ kia cô đang làm cái gì. Thử làm lại một lần, nếu không có hiệu quả thì mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Tôi không thể lãng phí thời gian cho chuyện này mãi được.
- Ừm.
Trương Lệ Cầm hồi tưởng lại lúc đó, cô nhớ rõ, sau khi bản thân tỉnh lại liền đưa tay bật đèn rồi nhìn thấy thứ kia. Cuối cùng cô vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
- Sau khi tôi tỉnh ngủ, nghe được tiếng động ở trên lầu thì biết là cậu đã trở về. Cho nên tôi mới bật đèn, chuẩn bị đi lên tìm cậu…
Đèn?
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, hắn lập tức bật đèn.
Ánh đèn lóe lên.
Trong nháy mắt, tại thời điểm ánh sáng và bóng tôi giao nhau, một hiện tượng linh dị khủng bố xuất hiện.
Ở trong góc phòng của Dương Gian, một bóng người quỷ dị hiện ra. Bóng người này đứng yên ở đó, không nhúc nhích, giống như một cỗ thi thể, nhuốm đầy máu tươi, rách mướp. Nhưng nhìn kỹ thì phát hiện ra đây không giống với một người… Nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau đó người kia biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi ánh đèn xuất hiện, ở trong góc phòng hoàn toàn trống rỗng, không thấy bất thứ gì.
Cảnh tượng kinh dị vừa rồi chỉ là thoáng qua.
- Biến… Biến mất rồi?
Đầu Trương Lệ Cầm co rụt lại.
Lúc này Dương Gian đã đứng dậy, hắn đưa tay khẽ nắm một cái, lập tức trong tay xuất hiện một cây trường thương nứt nẻ.
- Không, nó chưa biến mất. Không có ánh đèn, thứ kia không tồn tại, có ánh đèn, thứ kia cũng không xuất hiện. Chỉ khi ánh đèn mới xuất hiện, còn chưa sáng tỏ thì nó mới xuất hiện. Thứ này ẩn giấu rất sau, phải thỏa mãn điều kiện đặc thù nào đó của nó thì mới nhìn thấy được.
Hắn liền tắt đèn.
Ánh đèn vừa tắt, ánh sáng và bóng tối lại giao thoa.
Ở trong góc tường, hình bóng khủng bố lại lần nữa hiện ra.
Giờ phút này Dương Gian đã nhìn thấy rõ.
Thứ kia là một chiếc tủ đựng rách nát màu đỏ đậm, nhuốm đầy máu tươi, giống như được chắp vá từ đống ván gỗ vỡ nát, lại giống như một cỗ thi thể quỷ dị.
Dương Gian nhanh chóng bật đèn, rồi lại tắt đèn.
Theo ánh đèn liên tục nhấp nháy, bóng dáng của thứ kia càng lộ ra rõ ràng.
Là tủ quỷ nhuốm máu.
"Thứ này vẫn còn tồn tại…"
Dương Gian nhìn sang, hắn lập tức cảm nhận được một ánh mắt oán độc, quỷ dị ở bên trong tủ quỷ đang nhìn chăm chú lên người hắn.
Dường như hắn đã bị để mắt đến, không thể thoát khỏi.
- Rầm!
Chỉ trong nháy mắt.
Trong lúc ánh đèn liên tục lấp lóe, cây trường thương trong tay hắn đã bay ra ngoài, trực tiếp lao về phía chiếc tủ quỷ đã phát sinh sự biến hóa quỷ dị nào đó.
Nếu thứ này mà là quỷ, đinh đóng quan tài chắc chắn sẽ phát huy hiệu quả.
Nhưng một tiếng vang thật lớn xuất hiện.
Đinh đóng quan tài lập tức găm vào vách tường, tạo ra một lỗ hổng, nhưng không hề đâm trúng chiếc tủ quỷ đang xuất hiện giữa ánh đèn lấp lóe kia.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động.
"Là thứ không tồn tại trong thực tế nên đinh đóng quan tài không thể chạm vào"
Lúc này ánh dèn đã sáng tỏ.
Bóng người quỷ dị ở trong góc tường liền biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng trên tường lại xuất hiện hàng chữ vặn vẹo bằng máu tươi:
"Hai mươi chín ngày."
Chỉ một thoáng sau, chữ viết trở nên mơ hồ, hóa thành máu tươi, nhuộm đỏ cả vách tường.
Đây là thời hạn một tháng, chính là thời gian giao dịch giữa Dương Gian và tủ quỷ.
Nhưng thời gian này đã bị nó rút ngắn.
Lúc đầu thời hạn giao dịch giữa Dương Gian và tủ quỷ là 90 ngày, dựa theo tính toán bình thường thì hiện tại ít nhất vẫn còn hơn 50 ngày. Nhưng hiện tại tủ quỷ chỉ cho hắn thời gian 29 ngày nữa.