- May là có tôi, nếu không cái thành phố Đại Xương này còn không biết đã loạn thành cái dạng gì nữa. Cô nhìn mà xem, tôi chỉ vừa ẩn cư một đoạn thời gian không xuất hiện là thành phố lại xảy ra án mạng.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Vậy trước đó cậu làm gì?
Trương Vĩ nói:
- Chuyện này nói thì rất dài dòng, có dính líu đến việc kênh livestream của tôi bị khóa. Mà thoi, chuyện này có nói cô cũng không hiểu. Tóm lại nó liên lụy rất sau, cũng rất phiền phức, cô chỉ cần biết như thế là được.
Lưu Tiểu Vũ.
"..."
- Đưa hồ sơ cho tôi, khi trở về tôi sẽ mời cô ăn đồ nướng.
Đúng lúc này, Trương Vĩ đột nhiên đưa tay cướp lấy hồ sơ, rồi cuống cuồng bỏ chạy.
- Trương Vĩ, cậu đứng lại đó cho tôi, mau trả hồ sơ lại đây.
Lưu Tiểu Vũ tức dậm chân một cái.
- Đuổi không kịp, đuổi không kịp đâu. Với cái chân ngắn đó của cô đuổi sao kịp được.
Âm thanh của Trương Vĩ từ đằng xa truyền đến, chỉ chốc lát liền không có tung tích.
…
- Ý cô là Trương Vĩ đã cướp đi phần hồ sơ mà cô vừa đem cho tôi xem lúc nãy?
Giữa trưa, khi Dương Gian đang ăn cơm chợt nhận được một tin tức kỳ quái từ chỗ Lưu Tiểu Vũ.
- Cậu ta đoạt tập hồ sơ kia của cô làm gì? Thứ kia không đáng mấy đồng, với lại cũng không có tác dụng gì lớn lao. Chẳng lẽ cậu ta đi vệ sinh đột nhiên thiếu giấy, mà cô thì đúng lúc đi ngang qua?
- Trương Vĩ nói hắn ta muốn đi xử lý vụ án này. Cậu cứ mặc kệ không thèm quan tâm à? Không đi cướp hồ sơ về?
Lưu Tiểu Vũ tức giận, vùi đầu ăn cơm.
Ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải chuyện như vậy, bất kể là ai, tâm tình cũng sẽ không tốt.
Dương Gian nói:
- Không cần, cứ để cho cậu ta đi đi. Không có hậu trường giúp đỡ, lại không có lực lượng linh dị, chỉ bằng một phần hồ sơ tư liệu, cậu ta chẳng làm được gì đâu, có lẽ ngay cả người cũng tìm không được. Cứ để cho cậu ta đi một vòng, không làm được gì thì tự khắc sẽ trở về.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Nhưng hắn ta làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.
Dương Gian lập tức chỉnh sửa lại lời nói cửa cô:
- Cô sai rồi. Ở chỗ này, toàn bộ công việc đều triển khai xung quanh tôi. Làm cho tôi hài lòng, đó mới là việc của cô, còn những cái khác không quan trọng.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Hành động này của cậu quá lỗ mãng.
Dương Gian tùy tiện đáp:
- Cách thức làm việc của tôi chính là như vậy đấy. Nếu cô cảm thấy không thích hợp thì có thể xin tổng bộ từ chức bất cứ lúc nào.
Lưu Tiểu Vũ không thể nói được gì, đành cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Cùng lúc đó.
Sau khi cầm lấy hồ sơ, Trương Vĩ liền nghiên cứu một phen, lại kết hợp với những lời phân tích của Dương Gian lúc nãy mà hắn ta nghe lén được. Lúc này hắn ta tỏ ra bộ dạng như đã tính toán được từ trước, rồi lái xe thẳng tiến về phía khu bắc.
- Alô, A Phi ca hả, mau tranh thủ thời gian mang người của cậu đến, có việc có việc. Vị trí thì tôi đã gửi tới cho cậu rồi đó.
- A Vĩ? Được rồi, không thành vấn đề. Lần này mang theo bao nhiêu người?
- Có người nào mang người đấy, toàn bộ đi qua. Cũng không phải tôi không cho mấy người tiền lương. Mau tranh thủ thời gian đi qua đi.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Trương Vĩ lại tỏ ra bộ dạng hài lòng mà gật gật đầu.
Quả nhiên, mọi việc vẫn cần dựa vào hắn ta.
May là năng lực làm việc của hắn ta mạnh, có thể đơn độc hành động, nếu không sao đủ năng lực bảo hộ an toàn cho thành phố Đại Xương?
Rất nhanh.
Ở trên một đoạn phố đi bộ tại khu bắc, Trương Vĩ đã chờ được A Phi ca.
Đó là mười tên thanh niên lông bông, không có việc gì làm, ngay cả lưu manh cũng không phải. Bọn họ đều là những người sống sót sau chuyện linh dị của quỷ chết đói, bời vì không nhà, không thân thích, tuổi tác lại trung trung, không lớn không nhỏ. Có một ít đã học xong, nhưng không tìm được việc làm, nên chỉ còn cách tập hợp lại một chỗ, suốt ngày lông bông.
May mắn là bọn họ gặp được Trương Vĩ, một tên phú nhị đại, mỗi tháng đều phát tiền lương nuôi bọn họ.
Đương nhiên theo như ý nghĩ của Trương Vĩ cũng không phải là như vậy. Theo ý nghĩ của hắn ta, đây là hắn đang chiêu binh mãi mã để làm chính sự.
Trương Vĩ có chút mất hứng nói:
- Chỉ có chừng này người sao? Mấy người khác đâu, có phải lại đi chơi game rồi đúng không?
Đi đầu là A Phi ca lập tức phàn nàn nói:
- Nhiều người như vậy còn chưa đủ sao? A Vĩ, cậu gọi điện thoại gấp như vậy, có thể tìm được chừng này người đã là rất không tệ rồi. Cậu cũng đừng có yêu cầu cao như vậy chứ.
Trương Vĩ nói:
- Nhiệm vụ lần này cực kỳ đặc thù, cũng rất quan trọng, đừng bảo là tôi không nhắc nhở mấy người, chuyện lần này có thể dính líu đến chuyện linh dị. Nếu hiện tại có ai hối hận muốn rời khỏi thì cứ rời đi, A Vĩ tôi sẽ không ngăn cản.