Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1935 - Chương 1936: Kênh Livestream Bị Khóa

Chương 1936: Kênh Livestream Bị Khóa

Lưu Tiểu Vũ lập tức nói:

- Chứng tỏ chỗ ở của hắn ta là khu nam?

- Sai.

Dương Gian nhìn cô với ánh mắt kỳ quái:

- Nếu là cô, cô sẽ giết người xung quanh nhà mình sao?

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Hình như không.

Dương Gian nói:

- Có ý định giết người, đầu tiên đương nhiên phải di chuyển ánh mắt và lực chú ý của người khác. Tốt nhất đương nhiên là chọn một chỗ không ai chú ý như rừng cây nhỏ ở ngoại ô, hay là bờ sông không người qua lại, công trường bị bỏ hoang gì gì đó. Đây chính là hành vi trong tiềm thức của mỗi người. Cho nên địa điểm gây án, vị trí khu nam kia tuyệt đối không phải là chỗ ở của hung thủ.

- Giả sử hung thủ là người của thành phố Đại Xương, như vậy chỗ mà hắn ta ở khả năng là khu bắc. Bởi vì chỗ này cách khu nam xa nhất. Rời xa địa điểm gây án sẽ khiến cho hung thủ có cảm giác an toàn. Cô cho người đi qua chỗ đó điều tra đi.

Lưu Tiểu Vũ kinh ngạc nói:

- Cậu không đi sao?

Dương Gian nói:

- Chuyện như vậy còn cần tôi đi làm, vậy các cô làm cái gì? Loại chuyện nhỏ như này cứ để cho cấp dưới đi làm là được. Nguyên nhân vì sao Chương Hoa không báo cáo chuyện này cho tôi hẳn cô hiểu rồi chứ. Mặc dù chuyện này có khả năng có liên quan đến chuyện linh dị, nhưng trước khi kiểm chứng rõ ràng, hắn ta sẽ không đến làm phiền tôi.

- Người phụ trách cấp đội trưởng không phải dùng như vậy.

- Tôi hiểu rồi.

Lưu Tiểu Vũ cầm lấy phần hồ sơ, sụ mặt, nhìn hắn với ánh mắt u oán, sau đó không tình nguyện rời đi.

Sau khi Lưu Tiểu Vũ rời đi, Trương Lệ Cầm nói:

- Tổng giám đốc Dương, phê bình như vậy đối với một cô gái trẻ hình như không tốt lắm. Dù sao người ta cũng là vì công việc.

Dương Gian nói:

- Cô ấy không còn là điện thoại viên nữa, mà là liên lạc viên. Có một số việc cô ấy cần phải tự mình học cách suy đoán. Nếu không biết thay đổi, tôi sẽ sa thải cô ấy. Một khi bị sa thải, đó mới chính là đả kích lớn nhất đối với cô ấy.

- Trên thế giới này, mỗi một người đều có phương thức sinh tồn riêng của bản thân. Công việc này chính là cách thức sinh tồn của cô ấy.

Trương Lệ Cầm nói:

- Không phải quan hệ giữa cậu và cô ấy không tệ sao?

- Đúng là không tệ, nhưng điều đó cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì. Công việc là công việc, sinh hoạt là sinh hoạt. Với lại, Lưu Tiểu Vũ chỉ vừa mới tới, tôi không thể chiếu cố cô ấy quá, nếu không sau này sẽ rất phiền phức.

Dương Gian không nói thêm gì, ánh mắt khẽ liếc xéo về một góc không đáng chú ý trong văn phòng.

Ở trong chỗ này hình như có bóng mờ của một chiếc tủ quỷ dị. Bên trong đoàn bóng mờ này tựa hồ có một ánh mắt quỷ dị, oán độc nhìn ngó hắn.

Tủ quỷ không còn, nhưng nguyền rủa của tủ quỷ vẫn còn.

Như hình với bóng, không thể thoát khỏi.

Hiện tại thời gian còn lại là 28 ngày.

Dương Gian thu hồi ánh mắt, sau đó dồn lực chú ý vào bộ hồ sơ lúc trước.

Chuyện linh dị xe buýt quỷ…

Muốn hoàn thành giao dịch với tủ quỷ, hắn nhất định phải leo lên xe buýt quỷ. Bởi vì chỉ có nó mới có thể đưa hắn đến tòa cổ trạch quỷ dị kia.

Giờ phút này.

Lưu Tiểu Vũ cầm hồ sơ, khẽ miết miệt khóe miệng, có chút phàn nàn đi xuống dưới.

"Mình thấy hắn nhất định là vì không có tiền tăng ca nên mới không muốn đi làm. Nhưng lỡ có dính líu đến chuyện linh dị sẽ có người chết đó…"

- Cô gái, có vẻ như cô đang cần sự giúp đỡ."

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp, hơi khàn khàn đột nhiên vang lên.

Ở chỗ ngoặt, một người thanh niên mặc áo khoác bằng da. Phong cách ăn mặc của hắn ta giống như một người bộ đội đặc chủng. Lúc này hắn ta đang đứng sự vào tường, trên miệng ngậm một xiên đồ nướng, chậm rãi nói.

Lưu Tiểu Vũ giật mình:

- Cậu là ai?

Người thanh niên này nói:

- Rất nhiều việc Dương Gian làm không được đều sẽ đến nhờ tôi, cô nói thử xem, tôi là ai? Đưa hồ sơ cho tôi, chuyện này tôi sẽ giúp cô giải quyết.

"..."

Lưu Tiểu Vũ nghi ngờ đánh giá người kia.

Ánh mắt của cô khẽ động, trong đầu hồi tường lại hồ sơ tư liệu về những người ở bên cạnh Dương Gian.

- Cậu là Trương Vĩ?

Sau một hồi suy tư, cuối cùng Lưu Tiểu Vũ mới nhớ đến một người tương đối giống với kẻ phía trước.

- Không, tôi là A Vĩ, người ngoài gọi là Song Trì Kim Thương Khách, khụ khụ... Giọng của Trương Vĩ lại có chút khàn khàn, trầm thấp.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Đừng có hồ nháo, cứ an ổn livestream đi, đừng có tham dự vào chuyện này. Đối với Dương Gian mà nói, chuyện này không có ý nghĩa, nhưng đối với người bình thường sẽ rất dễ xảy ra án mạng đó.

Trương Vĩ hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ tiếc nuối nói:

- Kênh livestream của tôi bị khóa rồi. Hiện tại tôi chỉ còn cách cầm vũ khí, bảo về thành phố Đại Xương.

Bình Luận (0)
Comment