Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1938 - Chương 1939: Bỏ Dỡ Nửa Chừng

Chương 1939: Bỏ Dỡ Nửa Chừng

Bởi vậy, có người đùi dài thì khi chết đùi liền biến mất. Một ít người có mắt đẹp, sau khi chết lại bị người ta đào rỗng hốc mắt. Người có tay đẹp, thì bị chém đứt hai tay.

Dựa theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đây đã là một cỗ thân thể tập hợp các bộ phận hoàn mỹ của con người.

Cỗ thi thể này đặt ở trên giường cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Mà theo thời gian dần trôi qua, một chuyện không thể tưởng tượng nổi đang lặng lẽ xảy ra.

Đó chính là vết thương của những bộ phận chắp vá ở trên cỗ thi thể này đang dần biến mất.

Không.

Không phải nó đang biến mất, mà là do vết thương đang khép lại.

Giống như cỗ thi thể này còn đang sống, đang tiếp tục sinh trưởng vậy.

Nhìn bộ dạng này của nó, có lẽ không lâu nữa toàn bộ vết thương bên trên cỗ thi thể sẽ được khép lại. Thậm chí đến lúc đó nó còn có khả năng sẽ tỉnh lại.

Nếu tỉnh lại, nó sẽ tạo thành thứ như thế nào đây?

Một người hoàn toàn mới được chắp vá từ những bộ phận của người sống, một người không thuộc thế giới này.

Đây chính là dị đoạn được sáng tạo ra.

Ở bên trong căn phòng nhỏ tại thành phố Đại Xương, chuyện này lẳng lặng biến hóa, không một chút thu hút. Thậm chí còn không có bất cứ người nào chú ý và phát hiện ra nó. Bởi vì tiểu khu này chưa từng thực sự xuất hiện chuyện linh dị, cũng chưa từng có người bị lệ quỷ giết ở trong đây. Nên dù thi thoảng Dương Gian có lái xe qua chỗ này, hắn cũng không phát hiện ra.

Bởi vì ở trong tầm mắt của mắt quỷ, đây chỉ là một 'người sống' đang nằm ngủ trên giường, chứ không phải một cỗ thi thể quỷ dị được chắp vá tạo nên.

Nhưng sự bình tĩnh ở chỗ này sắp sửa bị người nào đó phá vỡ.

Theo tiếng phanh xe vang lên, ở trước cửa tiểu khu xuất hiện một chiếc xe lạ lẫm.

- Chỗ mà cậu nói là ở đây? Tôi đọc sách không nhiều, nhưng cậu cũng không nên lừa tôi đấy.

Trương Vĩ có chút u mê khi bị một người trong đám thanh niên lông bông kia mang đến chỗ này.

Một người thanh niên trẻ chừng hai mươi thề thốt nói:

- Tuyệt đối không sai đâu, trong tiểu khu này chắc chắn có người chết. Chính tai tôi nghe được từ một ông lão sống trong khu vực này. Ông ta bảo bản thân từng nghe thấy mùi thi thối ở trong một tòa nhà khi đang quét rác trong hành lang. Mà chuyện này đã xảy ra cách đây một đoạn thời gian rồi.

Người này sống ở gần tiểu khu, bình thường cũng hay đi qua đi lại trước chỗ này. Có một lần hắn ta nhìn thấy một đám người già tụ tập nói chuyện phiếm, nên vô tình nghe được tin tức này.

Trương Vĩ nói:

- Nhà của ông lão kia ở đâu?

- Cái này thì sao tôi biết được, tôi cũng không có quen biết gì với người ta. Với oại chỗ này cũng không lớn, chỉ cần tìm người hỏi một chút là ra ngay à.

Lúc này, không biết nên nói là Trương Vĩ vận khí tốt hay là không tốt nữa.

Khu bắc lớn như vậy mà hắn ta lại tìm đến đúng ngay tiểu khu đang có vấn đề.

Chỉ là hiện tại Trương Vĩ còn chưa biết đến tòa nhà cùng căn phòng chính xác. Hắn ta còn cần phải chậm rãi nghe ngóng, tìm kiếm dị thường.

Tuy nhiên, đối với chuyện này mà nói, Dương Gian không quá để tâm.

Hiện tại hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó đi xử lý chuyện của bưu điện quỷ rồi nghĩ cách hoàn thành giao dịch với tủ quỷ.

Cho dù thành phố Đại Xương thực sự xảy ra chuyện linh dị, hắn cũng giao cho đám người Phùng Toàn, Đồng Thiến đi xử lý, sẽ không đích thân đi làm.

Đây là cách thức phân công hợp lý nhất.

Không thể nào cứ xảy ra chuyện, bất kể lớn nhỏ đều sẽ do Dương Gian đi xử lý được. Nếu không sớm muộn gì hắn cũng sẽ chịu không nổi.

- Thời gian không còn sớm nữa, tan tầm thôi.

Chừng ba giời chiều ngày hôm đó, Dương Gian cảm thấy ở trong công ty có chút nhàm chán liền trực tiếp cho bản thân nghỉ phép, sớm tan tầm.

Hắn định quanh quẩn trong công ty mấy ngày, coi như lộ mặt để ổn định cục diện, sau đó bắt đầu cân nhắc đến chuyện của bưu điện quỷ.

Nguyền rủa của tủ quỷ vẫn chưa gấp lắm, còn có thời gian, tạm thời cứ để đó.

Nhưng hắn đang xử lý chuyện của bưu điện quỷ từ bữa đến giờ, không nên bỏ dở giữa chừng.

Dương Gian lái xe trở về tiểu khu Quan Giang.

Ở trên xe của hắn có thêm hai người là Trương Lệ Cầm và Lưu Tiểu Vũ.

Lưu Tiểu Vũ nhìn lấy Dương Gian đang lái xe rồi mở miệng nói:

- Cậu còn chưa an bài chỗ ở cho tôi đâu. Theo lý mà nói thì ngày đầu tiên tôi không nên đi làm, trước tiên phải tìm kiếm xong chỗ ở đã. Dù gì tôi cũng không muốn ở lại trong công ty, ở đó không có chút riêng tư nào hết.

- Cậu thấy tôi ở nhà cậu thì sao? Nhà cậu lớn như thế, phòng cũng nhiều, cứ đưa đại cho tôi một gian là được.

Bình Luận (0)
Comment