Trương Lệ Cầm nghe nói như vậy liền vô ý thức cự tuyệt:
- Cái này không được đâu.
Lưu Tiểu Vũ hỏi:
- Có gì mà không được? Tôi tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy cô đâu.
Trương Lệ Cầm nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
Dù sao cô cũng không có quyền cự tuyệt việc Lưu Tiểu Vũ vào đó ở. Bởi vì hiện tại cô cũng coi như đang ở nhờ nhà của Dương Gian, còn chưa được tính là một nữ gia chủ.
Dương Gian nói:
- Ở nhà của tôi không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Tôi không yên lòng khi ở một mình, lỡ xảy ra chuyện gì đó thì ai mà biết được. Người ta chính là điện thoại viên kiêm liên lạc viên, nắm giữ lượng tin tức cực kỳ nhiều, lỡ bị người ta bắt cóc, sau đó dùng hình tra tấn, như vậy chẳng phải là tôi sẽ nói ra toàn bộ bí mật của cậu hay sao?
- Đến lúc đó, nói không chừng cậu lại nổi giận, giết tôi diệt khẩu. Không được, như vậy tuyệt đối không được, tôi cần được bảo hộ.
Tròng mắt cô liên tục xoay chuyển, ý đồ muốn vào ở trong biệt thự của Dương Gian.
- Tôi chợt nhớ ra một chỗ tương đối tốt, rất thích hợp cho cô ở lại.
Dương Gian lái xe tiến vào bên trong tiểu khu, nhưng không có dừng lại trước cửa biệt thự mà đi ngang qua, chạy ra phía sau tiểu khu.
Lưu Tiểu Vũ tò mò hỏi:
- Chỗ nào vậy?
Dương Gian nói:
- Ngay ở phía trước thôi, cô cũng biết chỗ này.
Rất nhanh.
Xe dừng lại ở phía trước một chỗ kiến trúc đặc thù trong tiểu khu.
Chỗ này giống như một tòa miếu, nhưng xung quanh lại xây tường vây kín mít. Thứ bên trong chỗ này chính là tòa cổ trạch thời dân quốc, tuy nhiên nhờ được sửa chữa lại nên không còn vẻ u ám, kiềm chế nữa, mà cực kỳ thích hợp để ở lại.
Vừa an toàn lại cực kỳ bí ẩn.
Dù là người dân ở trong tiểu khu cũng có rất ít người biết đến chỗ này.
Tuy nhiên, ngay khi Dương Gian vừa mới xuống xe.
Cánh cửa vừa dày vừa nặng đã được mở ra. Một cô gái mặc váy dài, da thịt trắng nõn, khí chất băng lãnh chậm rãi đi đến. Ánh mắt của cô tương đối đạm bạc, giống như một con robot không có tình cảm.
Vương San San mở miệng hỏi:
- Sao cậu rảnh rỗi mà đến chỗ này?
Dương Gian nói:
- Có chút chuyện cần làm phiền cậu một chút.
Lúc này Lưu Tiểu Vũ đang hiếu kỳ đánh giá Vương San San. Mặc dù cô đã biết ở bên cạnh Dương Gian có một người bạn học nữ còn sống sót sau khi trải qua chuyện linh dị của quỷ chết đói. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai bên gặp mặt nhau.
Cô lập tức lên tiếng chào hỏi:
- Xin chào, tôi gọi là Lưu Tiểu Vũ, trước đó là điện thoại viên của Dương Gian.
- Chào cô.
Vẻ mặt Vương San San vẫn như cũ, vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc.
Dương Gian nói:
- Tiếp theo một đoạn thời gian ngắn cô ấy sẽ ở cùng với cậu. Việc cậu cần làm là đảm bảo an toàn cho cô ấy.
Vương San San dò hỏi:
- Đây không phải là việc của cậu sao? Cho cô ấy ở trong nhà cậu là được rồi.
Dương Gian nói:
- Tôi không thể an bài toàn bộ người quan trọng ở trong nhà của mình được. Lỡ ngày nào đó xảy ra chuyện chẳng phải là chết sạch hay sao? Loại chuyện ngu xuẩn như vậy tôi sẽ không làm đâu. Với lại, cậu cũng nên có một người bạn, không thể ở một mình như vậy mãi được. Có cô ấy ở cùng, cậu hẳn sẽ không còn nhàm chán như vậy nữa.
Vương San San nói:
- Cậu quyết định là được, tôi không có ý kiến.
Dương Gian gật gật đầu:
- Sau này cô sẽ ở lại đây, có cần gì thì cứ liên hệ với thư ký của tôi. Cô ấy sẽ an bài giúp cô.
Trương Lệ Cầm cười cười, biểu thị không có vấn đề.
- Vương San San, cậu trước dẫn Lưu Tiểu Vũ đi làm quen với hoàn cảnh một chút. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người cũng nên đi nghỉ ngơi.
Dương Gian không ở lại chỗ này lâu, sau khi an bài cho Lưu Tiểu Vũ xong liền rời đi.
Dường như Vương San San cũng đã quen đối với việc Dương Gian đột nhiên đến, đột nhiên đi như vậy, cho nên cô cũng không giữ lại, mà chỉ nhìn đánh giá Lưu Tiểu Vũ.
Lưu Tiểu Vũ cũng đang quan sát cô, vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Tôi nhận ra cô. Trước kia Dương Gian thường dùng điện thoại để gọi cho cô, chỉ là tôi không nghĩ bề ngoài của cô lại nhỏ như vậy.
Lưu Tiểu Vũ cười nói:
- Tôi cũng từng nghe Dương Gian nhắc qua cô, cô là bạn học cùng lớp với Dương Gian. Mấy người từng cùng nhau chạy ra khỏi trường Thất Trung, cùng sống sót qua chuyện linh dị quỷ chết đói. Sau này cô lại bị quy luật giết người của quỷ anh để mắt đến… Cô thật xinh đẹp, không trách được Dương Gian vẫn luôn bảo vệ cô.
- Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không nỡ để cho một người xinh đẹp như cô chết đi.
Vương San San đúng là rất xinh đẹp, là loại người có vẻ đẹp trời sinh. Với lại gia đình giáo dục khá tốt, từng học vũ đạo, dáng người nhu mỹ. Điểm thiếu sót duy nhất là tuổi tác quả trẻ, giống như nụ hoa vừa chớm nở.