Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1949 - Chương 1950: Là Tôi

Chương 1950: Là Tôi

Cho nên Trương Lệ Cầm mới quả quyết rời đi, không chút dây dưa, dài dòng.

Xe vừa mới rời đi.

Điện thoại di động của Dương Gian liền đổ chuông, bên trong lập tức truyền ra giọng nói của Lý Dương.

- Đội trưởng, đường đến bưu điện quỷ lại xuất hiện, có cần đi vào không?

Lúc này, Lý Dương còn đang đang ở trong tiểu khu Quan Giang.

Dương Gian cầm lấy điện thoại rồi nói:

- Đi, mang theo hai cây quỷ nến.

Lần trước Trầm Lương mang đến cho hắn một nhóm vật tư, trong đó có quỷ nến. Cho nên lần này hắn định dùng đến chúng.

- Được rồi, đội trưởng, chúng ta gặp lại tại bưu điện quỷ.

Nói xong, Lý Dương cũng nhanh chóng cúp điện thoại.

Dương Gian để điện thoại xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào con hẻm nhỏ ở phía trước.

Trong mắt người bình thường, ở đó chỉ là một con hẻm nhỏ, không có ý nghĩa. Nhưng trong mắt của hắn, đó lại là một con đường nhỏ quanh co, khúc khuỷu, hướng về một nơi xa. Ở phía cuối con đường này có một tòa kiến trúc cũ kỹ từ thời kỳ dân quốc. Lúc này ở bên trên cửa chính của tòa kiến trúc kia còn treo bảng hiểu, xung quanh đèn nê ông lấp lóe đủ mọi màu sắc.

Không khí vừa ngột ngạt vừa quỷ dị.

Bưu điện quỷ!

"Đến nhanh thật. Nhiệm vụ lần trước của mình vừa mới được hoàn thành cách đây không lâu. Chỉ mới nghỉ ngơi được mấy ngày mà chưa chi đã xuất hiện nhiệm vụ đưa thư mới rồi?"

Dương Gian cảm thấy nhiệm vụ lần này không hề tầm thường. Dựa theo suy tính, tối thiểu phải qua một hai tháng gì đó nữa thì nhiệm vụ của hắn mới xuất hiện.

Nhưng từ lần kia đến giờ thời gian cũng chỉ mới có hơn tuần chút xíu mà thôi.

Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó là hắn tương đối xui xẻo, mỗi một lần làm nhiệm vụ đều trúng cái nhiệm vụ lên lầu.

Nhanh chân đi về phía trước, Dương Gian đi đến bên cạnh con đường nhỏ không thể quay đầu kia, rồi khẽ đưa tay nắm lấy một cái.

Một cây trường thương màu vàng kìm không biết từ đâu đột ngột xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.

Cầm món vũ khí linh dị này trong tay, cùng với việc hiện tại đã trở thành dị loại, Dương Gian tin tưởng bản thân hoàn toàn có thể xử lý được bưu điện quỷ trong vùng đất linh dị kia.

Tiếp tục tiến lên phía trước.

Thân hình hắn dần mơ hồ, sau đó toàn bộ kiến trúc của thành phố Đại Xương cũng dần biến mất, giống như chúng bị hắc ám ở xung quanh cắn nuốt hết vậy.

Ở trước mắt, bưu điện quỷ càng ngày càng lộ ra rõ ràng.

Ánh đèn nê ông cũng trở nên cực kỳ chói mắt.

Bất tri bất giác, Dương Gian đã đi dọc theo con đường linh dị nhỏ này rời khỏi thành phố Đại Xương, tiến vào bên trong một vùng đất linh dị không biết nào đó. Chỗ này tương đối kỳ quái, bởi vì chỉ có mỗi một tòa nhà là bưu điện quỷ. Còn những chỗ khác lại là một mảnh đen kịt, nếu cưỡng ép đi vào trong đó, khả năng sẽ bị lạc bên trong.

Đương nhiên trong thời điểm mấu chốt như hiện tại hắn sẽ không vì tò mò mà đi điều tra những chỗ khác.

- Đội trưởng.

Vừa đi đến cửa, Dương Gian lập tức phát hiện ra ở phía sau lưng, cách đó không xa xuất hiện một bóng người. Sau khi người kia tới gần, hắn mới xác nhận được đó là Lý Dương.

Đường bưu điện quỷ xuất hiện ở nhiều chỗ khác nhau, nhưng lại cùng một đích đến.

- Thả lỏng một chút, ngay cả cổ trạch của Vương gia tại thành phố Đại Đông cậu cũng trải qua rồi, thì cái bưu điện quỷ này cũng không có gì đâu.

Giọng điệu bình thản của Dương Gian khiến cho Lý Dương bớt khẩn trương hơn.

Có thể nhìn ra được, mặc dù Lý Dương đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn tỏ ra cực kỳ kiêng kỵ bưu điện quỷ như trước kia.

Có lẽ cái này có một phần là do con lệ quỷ mà hắn ta khống chế, nó có thể cảm nhận được sự tồn tại của lệ quỷ ở bên trong bưu điện quỷ.

Lý Dương gật gật đầu, cũng không nói gì.

Đẩy cửa vào.

- Khụ khụ…

Một tiếng ho khan như của người bệnh sắp chết vang lên.

- Mấy người không nên đến chỗ này.

Giọng nói này tương đối quen thuộc, là của Tôn Thụy, người phụ trách thành phố Đại Hán.

Danh hiệu quỷ bệnh.

Sắc mặt Dương Gian khẽ động, hắn nhớ lại, trước đó Tôn Thụy quyết định canh giữ tại đại sảnh tầng một của bưu điện quỷ. Tính toán thời gian, tối thiểu cũng đã nửa tháng rồi.

Có thể đứng ở chỗ này hơn nữa tháng mà vẫn còn sống? Cái này không chỉ là mỗi năng lực đơn giản nữa, mà còn có đầy đủ ý chí.

- Tôn Thụy, là tôi đây.

Dương Gian đẩy cửa bước vào, giẫm ở trên sàn nhà bằng gỗ cũ kỹ, ngửi thấy mùi không khí ẩm mốc ở xung quanh. Một lần nữa, hắn đã trở lại đại sảnh tầng một của bưu điện quỷ.

Trong đại sảnh này có một quầy hàng cũ kỹ. Hiện tại chỗ kia đang có một người đàn ông, khuôn mặt bệnh trạng, giống như một cỗ thi thể. Người kia cầm lấy một cây gậy bằng vàng, nhắm chặt hai mắt, ngồi yên tại chỗ, thân thể thẳng tắp có chút cứng ngắc.

Bình Luận (0)
Comment