Hai ngày này Dương Gian an bài một số việc của công ty, chế định cho đám người Phùng Toàn, Đồng Thiến thời gian trực, đồng thời củng cố lực lượng an ninh cho thành phố Đại Xương.
Việc bị người ta đánh đến tận nhà như lần trước tuyệt đối không thể xảy ra thêm lần nữa.
Lưu Tiểu Vũ cũng đã nhanh chóng thích ứng được công việc, mọi thứ đều khôi phục lại trạng thái vận hành bình thường.
Trong lúc đó.
Dương Gian có nghe nói ở công ty Trương Vĩ có thành lập một bộ phận mới, gọi là bộ phận tình báo của thành phố Đại Xương.
Cũng không biết hắn ta từ chỗ nào kiếm được một đám thanh niên lông bông, cung cấp cho bọn họ tiền lương để bọn họ đi dạo lung tung trong thành phố Đại Xương. Theo như lời của hắn ta nói thì là đang thu thập tin tức tức các ngõ ngách của thành phố, âm thầm bảo vệ thành phố Đại Xương.
Tuy nhiên, đối với chuyện này, Dương Gian cũng không có quan tâm nhiều. Dù sao cái này cũng chẳng có gì xấu, vả lại, công ty cũng không để ý chút tiền tài đó.
Hôm nay.
Dương Gian như thường lệ lái xe trở về nhà sau khi tan tầm.
Ở trên xe còn có Trương Lệ Cầm và Lưu Tiểu Vũ.
Lưu Tiểu Vũ chống cằm, nhìn ngó bên ngoài, sau đó đột nhiên hỏi:
- Dương Gian, cậu nói thử xem làn da của Vương San San sao trắng như vậy, lại còn mềm nữa. Cô ấy làm sao được như thế chứ.
- Sao cô lại đột nhiên hỏi cái này làm gì?
Dương Gian không muốn trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn này.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Tôi chỉ cảm thấy hứng thú nên thuận miệng hỏi chút thôi.
Dương Gian khẽ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Là do lực lượng linh dị ảnh hưởng đến thân thể, thay đổi thể chất của cô ấy. Cô không phát hiện ra thân thể của Vương San San rất lạnh hay sao? Nhịp tim đập cũng rất chậm nữa. Loại cơ năng thân thể như vậy không thể nào duy trì sinh hoạt theo tiêu chuẩn của người bình thường, cũng không đủ đáp ứng nhu cầu cho việc sinh tồn, nhưng mà cô ấy vẫn có thể sống rất tốt.
- Ở trong tình huống như vậy, nếu lực lượng linh dị không xảy ra vấn đề gì, với trạng thái thân thể của Vương San San, cô ấy có thể duy trì một loại tình trạng thân thể đình trệ sinh lý đặc thù.
Lưu Tiểu Vũ lập tức hỏi:
- Nghĩa là gì?
Dương Gian nói:
- Chính là dù thời gian có qua mười năm, hai mươi năm thì Vương San San vẫn giữ nguyên bộ dạng như vậy. Cô ấy sẽ không bị già yếu. Ngoài ra, thọ mệnh cũng sẽ dài hơn so với người bình thường rất nhiều.
Trương Lệ Cầm ở bên cạnh trợn tròn hai mắt:
- Thần kỳ như vậy sao?
Cái này có thể nói là niềm mơ ước của không biết bao nhiêu cô gái.
Dương Gian khẽ nhìn Trương Lệ Cầm một cái:
- Nhưng phải trả giá. Một khi lực lượng linh dị bị mất khống chế, hoặc mất đi hiệu lực, Vương San San lập tức sẽ biến thành một cỗ thi thể. Sinh mạng của cô ấy có một nửa là được duy trì bởi lực lượng linh dị, còn nửa kia là dựa vào thân thể duy trì. Hai cái này đã đạt đến một loại cân bằng vi diệu nào đó. Mà cái điểm cân bằng kia đang nằm trong tay tôi.
Lưu Tiểu Vũ gật đầu nói:
- Cái này thì tôi biết. Tôi từng xem qua tư liệu về quỷ nô. Nếu cậu xảy ra chuyện, Vương San San chắc chắn sẽ mất mạng theo.
Trương Lệ Cầm đột nhiên nói:
- Nếu cái giá chỉ là như vậy, thì bản thân tôi cũng muốn được như thế.
Bất kể là duy trì tuổi trẻ vĩnh viễn hay kết nối với sinh mạng của Dương Gian, đối với cô mà nói đều là chuyện tốt.
Dù sao đi nữa, khi không có bảo vệ, người bình thường mà dính phải chuyện linh dị thì chỉ có một con đường chết. Có thể trói buộc sinh mạng chung một chỗ với Dương Gian, đối với nhiều người mà nói, đó là một cái kỳ ngộ ngàn năm.
Bất chợt.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Dương Gian đột nhiên đánh tay lái, dừng xe ở bên đường. Sau đó sắc mặt của hắn cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
- Sao thế?
Lưu Tiểu Vũ thiếu chút nữa tông vào cửa xe.
Dương Gian mở cửa xe, đi xuống:
- Trương Lệ Cầm, cô lái xe đưa Lưu Tiểu Vũ trở về, tôi còn có chút chuyện, tạm thời không thể quay về được. Mặt khác, có lẽ tôi sẽ rời đi mấy ngày, đừng truyền tin tức này ra ngoài, cứ nói là tôi ở nhà chơi game.
- Được, tôi biết rồi.
Trương Lệ Cầm khẽ sững sờ một lúc, sau đó cô lập tức di chuyển từ ghế phụ sang vị trí tài xế.
- Hiện tại liền lái xe rời đi.
Nói xong, Dương Gian không quay đầu lại mà đi đến một con hẻm nhỏ ở bên cạnh.
Lưu Tiểu Vũ vội vàng nói:
- Có việc nhớ báo cho tôi biết.
Trương Lệ Cầm không nhiều lời, chỉ nhìn thoáng qua Dương Gian một cái, sau đó đạp ga phóng xe rời đi.
Cô hiểu rõ tính cách của Dương Gian, lúc này mà nói thêm câu nào đều sẽ khiến thời gian bị chậm trễ mất mấy giây, đó là hành động ngu xuẩn. Mà Dương Gian lại cực kỳ chán ghét những người có hành động ngu xuẩn đó.