- Tổng giám đốc Dương, mọi người đang nhìn gì vậy?
Trương Lệ Cầm đi đến cạnh bờ sông, cô đứng ở sau lưng Dương Gian, kế đó cẩn thận từng li từng tý đưa đầu qua, nhìn xem nước sông.
Nước sông cực kỳ thanh tịnh, sóng lăn tăn, dưới ánh mặt trời lộ vẻ hơi trong suốt.
Cảnh sắc rất đẹp.
Đây cũng chính là cảnh quan trong tiểu khu Quan Giang.
Chỉ nhìn qua một cái, Trương Lệ Cầm lập tức phát hiện ra điều bất thường.
Lúc này, mặt nước đang dần nổi bọt, nước trở nên đục ngầu. Sau đó một khuôn mặt người trắng bệch, sưng vù, bị biến dạng đang nổi lên từ dưới mặt nước. Mái tóc đen nhánh tùy ý tản ra ở trong nước, giống như một đám rong rêu. Mà điều quỷ dị nhất chính là thứ này chỉ có khuôn mặt, không có thân thể, cũng không có tay chân.
Da mặt khẽ dính lấy da đầu, giống như bị người ta lột bỏ vậy.
- A!
Trương Lệ Cầm giật mình, vô ý thức lùi ra sau một bước. Nhưng vì đang đi giày cao gót nên không đứng vững, lảo đảo một cái thiếu chút ngã nhào trên mặt đất.
May mà có một bàn tay băng lãnh ôm chặt lấy cô, giúp cô ổn định thân hình.
Mặt Dương Gian không có biểu hiện gì, vẫn âm lãnh như cũ, hắn khẽ mở miệng hỏi:
- Hai người cảm thấy chuyện này thế nào?
Chỉ thấy khuôn mặt kia dần chìm xuống, nhưng ở chỗ khác trên mặt sông lại nổi lên một số thứ khác.
Đó là một nửa chân người, chỗ đứt bị rách bươm, nhìn giống như hư bị hư thối, nhưng lại có chút giống như bị xé rách.
Lý Dương nhíu mày nói:
- Đây không phải chuyện linh dị phát sinh bên trong thành phố Đại Xương. Nhìn bộ dạng, nó hẳn là chuyện linh dị ở chỗ khác, sau đó ảnh hưởng đến chỗ này. Bởi vì nếu là chuyện linh dị ở đây, chúng ta hẳn sẽ nhận được những thông tin liên quan về người chết.
Sau đó hắn ta khẽ đưa mắt nhìn về hướng bắc của con sông.
- Hẳn là phía trên của con sông này xảy ra vấn đề.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Hôm qua tôi có đọc qua hồ sơ về chuyện linh dị cấp A, khả năng cái này là chuyện linh dị có danh hiệu quỷ hồ. Chuyện này trước giờ vẫn chưa có người xử lý. Hiện tại xem ra có hơn phân nửa là nó bị mất khống chế, nên lan rộng đến chỗ này.
- Quỷ hồ? Xa như vậy mà cũng có thể ảnh hưởng đến chỗ này sao?
Lý Dương khẽ giật mình một chút, trong lòng đang tính toán khoảng cách từ chỗ xảy ra chuyện kia đến chỗ này.
Cũng gần mấy trăm cây số.
Dương Gian ngồi xổm xuống, đưa tay mò vào trong nước sông.
- Không tính là bị ảnh hưởng, chỉ có thể coi là bị chuyện linh dị ô nhiễm. Đối với ngự quỷ nhân như chúng ta mà nói, cái này cũng chẳng sao, nhưng khả năng nó sẽ cực kỳ trí mạng đối với người bình thường.
Không biết có phải là ảo giác không mà hắn cảm thấy mặt nước sông dưới ánh mắt trời trở nên cực kỳ âm lãnh.
- Đi thông báo cho Lưu Tiểu Vũ để cô ấy bắt đầu phong tỏa toàn bộ vùng nước ở trong khu vực thành phố Đại Xương.
Lý Dương gật gật đầu, nhưng chợt hỏi:
- Việc phong tỏa cũng không có gì, nhưng làm như vậy liệu có gây ảnh hưởng đến việc cung cấp nước cho toàn thành phố không? Dù sao điều này cũng khiến nguồn cung cấp nước sinh hoạt bị ảnh hưởng.
Dương Gian nói:
- Những chuyện liên quan đến đời sống kia chúng ta không quản nổi, cứ để cho người khác đau đầu đi. Ít nhất cũng phải phong tỏa mấy ngày, chờ xem tình hĩnh đã rồi tính sau. Nếu mọi chuyện càng nghiêm trọng, khả năng tổng bộ cũng sẽ không bỏ mặc đâu.
Lý Dương gật gật đầu.
Dương Gian tiếp tục nói:
- Không nên để người khác tiếp cận bờ sông, tránh lại xảy ra án mạng.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Chúng ta có nên đi xử lý chuyện linh dị quỷ hồ không?
Sau khi nghe được, Lý Dương lắc đầu tỏ ra bất đắc dĩ:
- Không được, làm không được.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Vì sao không được? Nếu đoàn đội chúng ta xuất động, khả năng sẽ xử lý được mà.
Lý Dương nói với giọng điệu bất đắc dĩ:
- Bởi vì không có thời gian. Hiện tại nhiệm vụ đưa thư của tôi và đội trường sắp đến rồi. Một khi nhiệm vụ xuất hiện, hai người bọn tôi chắc chắn sẽ phải trở về bưu điện quỷ. Đến lúc đó, thiếu tôi và đội trưởng, mấy người muốn xử lý chuyện linh dị quỷ hồ sợ là sẽ không đơn giản như vậy.
- Thì ra là như vậy.
Nghe hắn ta nói như vậy, Hoàng Tử Nhã cũng chỉ có thể từ bỏ.
Chuyện linh dị có quá nhiều, dù cho có xử lý suôn sẻ từng chuyện một cũng là một việc rất tốn thời gian. Chứ chưa nói gì đến việc chuyện linh dị là cực kỳ nguy hiểm, rất dễ xuất hiện việc tổn hao lực lượng.
- Về thôi, chuyện này chỉ cần chú ý là được. Nếu mấy ngày nữa mà chuyện này còn chưa kết thúc thì tôi sẽ cân nhắc.
Dương Gian cũng không nói thêm gì nữa mà quay người rời khỏi bờ sông.
Trương Lệ Cầm vội vàng đi theo:
- Tổng giám đốc Dương, chờ tôi với.
- Đúng là cái quỷ gì cũng có thể xảy ra được. Khả năng chuyện linh dị đã bị mất khống chế thật rồi.
Lý Dương đứng ở bờ sông nhìn chằm chằm, vốn lúc đầu vẻ mặt của hắn hơi hòa nhã, nhưng hiện tại đã tỏ ra ngưng trọng.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Chuyện này không phải đã nằm trong dự liệu hay sao?
- Đúng thế, chỉ là không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy.
Lý Dương lắc đầu, cũng xoay người lại.
Dương Gian nói:
- Đến công ty thôi, cũng trễ giờ làm rồi.
Trương Lệ Cầm gật gật đầu, cực kỳ vui lòng bồi tiếp Dương Gian đi làm.
Mà lúc này Dương Gian lại đang trầm tư, suy nghĩ đủ loại chuyện phát sinh trong quãng thời gian gần đây.
Nguyền rủa tủ quỷ, sự dị thường của nước sông, Trần Kiều Dương bỏ chạy, nhiệm vụ đưa thư của bưu điện quỷ tầng thứ tư…
Mỗi một thứ đều khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Chưa nói chi đến việc, hiện tại chuyện linh dị đang dần xuất hiện tình trạng mất khống chế.