Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1946 - Chương 1947: Có Lịch Sự Không?

Chương 1947: Có Lịch Sự Không?

Ánh sáng mặt trời long lanh chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh cực lớn, rọi vào bên trong phòng.

Đây là một ngày tương đối bình tĩnh và tốt đẹp.

Ở trên chiếc giường rộng thùng thình, Trương Lệ Cầm chậm rãi tỉnh lại. Cô khẽ duỗi người một cái. Dù đang mặc áo ngủ, nhưng dáng người lồi lõm, thành thục kia vẫn hiện ra đầy đủ, cực kỳ dụ hoặc.

Ánh mắt của cô khẽ liếc.

Trong phòng không hề có một ai.

Dương Gian cũng không có ở trong này.

Phải nói là tối qua, sau khi cô ngủ hắn đã rời đi.

"Càng ngày Dương Gian càng không có hứng thú đối với mình nữa."

Trương Lệ Cầm có chút trầm mặc, trong lòng không khỏi dấy lên một loại cảm giác nguy cơ.

Bởi vì cứ tiếp tục như vậy cũng có nghĩa cô đã trở thành một người có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Cô chợt nghĩ đến Giang Diễm.

Dường như Giang Diễm cũng phát hiện ra điểm này, cho nên mới thay đổi sách lược. Trực tiếp về quê của Dương Gian, quấn lấy mẹ của hắn. Ý nghĩ của Giang Diễm có khả năng chính là nếu đã không làm được người yêu của Dương Gian, thì cứ để cho người nhà của hắn nghĩ như vậy là được.

Cô quay đầu nhìn lấy cuốn sổ tay dày trịch ở đầu giường kia.

Trương Lệ Cầm hiểu rõ những chuyện mà Dương Gian từng trải qua.

Cô biết, để đi đến được một bước này, Dương Gian đã phải bỏ qua tình cảm, dục vọng, thậm chí là sinh mạng, trở thành một dị loại nào đó mà không ai hiểu được.

Đối với loại người như hắn, yêu là thứ không còn tồn tại.

Mà bản thân cô lại đi yêu một người không nên yêu.

Nếu một ngày nào đó Trương Lệ Cầm bị Dương Gian sa thải, bản thân cô không biết nên làm gì để tiếp tục sống sót trong cái thế giới đầy rẫy quỷ quái này. Có lẽ là suốt ngày nghi thần nghi quỷ để rồi phát điên. Cuối cùng không thể thừa nhận được loại áp lực này mà tự kết thúc đi sinh mệnh của bản thân.

Bởi vì cô đã biết quá nhiều thứ.

Càng biết nhiều về chuyện linh dị, trong lòng Trương Lệ Cầm càng hoảng sợ, càng hiểu rõ về ý nghĩ tồn tại của Dương Gian.

Nhìn lấy ánh sáng tươi mới chiếu vào từ bên ngoài, dù đang ngồi dưới ánh nắng, nhưng bản thân cô không thể cảm nhận được chút ấm áp nào. Ngược lại, trong lòng cô cảm thấy một cỗ hàn ý, không nói nên lời, bất giác thân thể khẽ run lên.

Đây là một loại bệnh tâm lý, cũng không phải nhiệt độ ở xung quanh thực sự lạnh đến mức đó.

Chỉ cần không có Dương Gian ở bên cạnh, Trương Lệ Cầm sẽ lập tức cảm thấy như vậy.

Khẽ thở dài một hơi, cô dứng dậy, rời khỏi giường, đi rửa mặt, thay đồ, sau đó bắt đầu công việc của một ngày mới.

Hôm nay cô cũng cần phải đi đến công ty để làm việc.

Trong lòng Trương Lệ Cầm thầm nghĩ:

"Nếu có thể duy trì cuộc sống như thế này mãi thì tốt."

Hôm nay cô mặc một bộ đồng phục công sở, váy đến ngang bắp chân, phối hợp với một chiếc giày cao gót màu đen, lộ ra dáng người thành thục, gợi cảm.

Dương Gian cho cho cô cuộc sống giàu có, khiến cô đủ điều kiện để mỗi ngày mặc một bộ trang phục khác nhau, đồng thời có thể tùy tiện thay đổi phong cách ăn mặc. Mà bản thân cô cũng rất quan tâm đến vóc dáng, để bản thân có thể xứng với những thứ này.

"Hắn đang ở trong đó làm cái gì vậy?"

Ngay khi Trương Lệ Cầm lấy chìa khóa, chuẩn bị đi ra ngoài, cô liền phát hiện ra, Dương Gian cũng chưa rời khỏi tiểu khu. Mà hiện tại hắn đang đứng yên không nhúc nhích ở bờ sông cách đó không xa, khẽ cúi đầu giống như đang nhìn lấy cái gì đó.

Không chút do dự.

Cô lập tức đi qua đó.

Tuy nhiên, không đợi cho cô đi đến nơi, một chiếc xe lập tức dừng lại ở bên cạnh Dương Gian. Từ trên xe đi xuống một người, sau đó người kia cũng giống như Dương Gian, đứng cạnh bờ sông cúi đầu quan sát.

Cô biết rõ người kia, là Lý Dương, một trong những cổ đông của công ty, là thành viên trong đội của Dương Gian.

Chờ đến khi cô gần đi đến nơi, lại có người thứ ba lái xe đi từ phía tiểu khu đến đây.

Lần này, người xuống xe là một cô gái với mái tóc đen, dày trịch. Dáng người thướt tha, đẹp hoàn mỹ, không chút tỳ vết, khiến cho những cô gái khác phải sinh ra lòng ghen ghét khi nhìn vào.

Người này Trương Lệ Cầm cũng biết, gọi là Hoàng Tử Nhã.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Trong lòng cô không khỏi sinh ra chút bất an.

Hai thành viên trong tiểu đội của Dương Gian đã tụ tập lại, khả năng có đến tám chín phần là việc liên quan đến chuyện linh dị, Loại chuyện như vậy không phải là chuyện mà người bình thường như cô có thể xen vào.

Trương Lệ Cầm định quay người rời đi, giả bộ không nhìn thấy, bỏ đi đến công ty, làm việc mà bản thân nên làm.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, nếu đã đến chỗ này mà không lại chào hỏi một tiếng thì có phải là bản thân không được lịch sự hay không? Dù gì Dương Gian cũng đang có mặt ở đây.

Bình Luận (0)
Comment