Kết quả là người này không chút chần chờ bỏ chạy thẳng tắp.
Vốn dĩ là một đám người đi cùng nhau, hiện tại mới lên đến tầng bốn đã chạy mất phân nửa, chỉ còn lại năm sáu người.
Những người không bỏ chạy nếu không phải là đầu đất thì cũng là không tin ma quỷ, hoặc là lá gan tương đối lớn.
- Cứ để bọn họ đi đi. May mà ngay từ đầu tôi cũng không đặt niềm tin nhiều vào bọn họ. Quả nhiên, mọi việc đều phải dựa vào chính mình.
Trương Vĩ khẽ nói, sau đó vội vàng xông vào tầng thứ sáu của tòa nhà.
Quả nhiên.
Ở trong tầng này có một mùi thi thối thoang thoảng.
Sắc mặt A Phi không được tốt cho lắm, hắn ta khẽ ngửi ngửi, sau đó chỉ tay vào phòng 602:
- Mùi này là từ bên trong bay ra. Trong này chắc chắn có người chết.
Trương Vĩ nói:
- Cạy cửa, chúng ta vào xem sao.
- Hình như cửa không khóa, khóa bị hỏng rồi.
Có người phát hiện ra cửa không bị khóa lại.
Sau khi mở cửa ra, một mùi thi thối nồng đậm bay ra ngoài. Ở bên trong phòng tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có. Nhưng tựa như ở bên trong đang có bóng người lắc lư, cũng không phải hoàn toàn không có ai.
- Đoàng!
Đột nhiên một tiếng súng vang lên.
- Mẹ mày, A Vĩ, mày làm cái gì vậy? Thiếu chút nữa bắn trúng tao rồi.
Một người thanh niên đứng cạnh cửa lập tức mắng to.
Trương Vĩ cầm súng nói:
- Thối lắm, tôi nhìn thấy hình như ở bên trong có người nên mới tiên hạ thủ vi cường. Với lại, dựa vào tài năng bắn súng của tôi, bắn trúng cậu thế nào được chứ.
A Phi hỏi:
- Có bắn trúng không?
- Chắc chắn là bắn trúng rồi. Ở khoảng cách gần như vậy sao tôi có thể bắn trượt được.
Trương Vĩ nói với giọng điệu cực kỳ tự tin.
- Sao không có động tĩnh gì hết vậy?
Đám người đứng chôn chân trước cửa, có chút chần chờ, không dám tiến vào.
Trương Vĩ nói:
- Tôi vào trước xem thử, mấy người chú ý sắc mặt của tôi mà hành sự.
Nói xong, hắn ta liền nhanh chân bước vào.
Rất nhanh.
Trong phòng lập tức xuất hiện ánh đèn, bắt nguồn từ chiếc đèn pin trong tay Trương Vĩ. Trương Vĩ cầm lấy đèn pin, đi dạo một vòng xung quanh căn phòng tối đen như mực. Sau khi đi một vòng mà không phát hiện ra cái gì, hắn ta mới dừng lại nhìn nhìn vào vách tường.
Ở trên tường không có vết đạn.
Nói cách khác, phát súng vừa rồi của hắn đã bắn trúng thứ gì đó. Viên đạn kia nhất định là đã găm vào trong vật kia và bị nó mang đi rồi.
Nếu phát súng vừa rồi của hắn ta mà bắn trượt thì chắc chắn ở trên vách tường phải có vết đạn.
- Sao cậu không bật đèn lên.
Thấy Trương Vĩ đi loạn xa ở trong phòng như không xảy ra chuyện, có người liền thò đầu vào, cẩn thận từng li từng tí bật đèn lên.
Cả căn phòng lập tức sáng trưng.
- Sao vậy? Không có gì à?
Nhìn thấy hai người đều bình an vô sự, mấy người bên ngoài liền bạo gan hơn.
Cả đám tò mò tiến vào bên trong căn phòng, nhìn ngó lung tung.
- Có phải là do người kia ở bên trong phòng không?
A Phi khịt khịt mũi, sau đó đi đến trước cửa của một căn phòng.
Mùi thi thối dường như cũng là bay ra từ bên trong này.
Chỉ ngay sau đó, Trương Vĩ giơ chân đạp mạnh cửa, rồi lập tức chiếu đèn pin vào trong.
Trong phòng chỉ có một cái giường, trên giường dính đầy máu, những vết máu này đã bị hư thối, biến thành màu đen, tỏa ra mùi hôi thối. Tuy nhiên những vết máu màu đèn kia lại phác họa ra hình dạng của một người. Dường như cách đây không lâu có người nào đó đã nằm ở chỗ này.
Trương Vĩ hùng hùng hổ hổ lui ra khỏi phòng:
- Đúng là làm một chuyến không công, trở về, trở về hết. Chắc chắn là tìm sai chỗ rồi.
A Phi cũng gãi gãi đầu, cảm giác có gì đó không đúng.
Bởi vì mùi vị ở trong phòng cũng không quá nồng, theo lý mà nói chúng không thể nào bay ra đến tận bên ngoài như vậy mới đúng.
Mọi người thấy không có việc gì, chỉ cảm thấy bản thân đã sợ bóng sợ gió một trận. Nhất thời liền có chút vô vị, vì thế liền tắt đèn, khép cửa, chuẩn bị rời đi.
Nhưng không một ai để ý đến, ở trong đám người đi xuống lại đột nhiên dư ra một người. Người kia lẫn vào trong đám người, lộ ra vẻ cực kỳ tự nhiên, không chút đột ngột nào. Mà những người bên cạnh cũng không cảm thấy lạ lùng hay xa lạ. Dường như đã gặp qua, mà cũng giống như chưa từng gặp.
Ở trên đường trở về, A Phi hết nhìn đông lại nhìn tây.
Hắn ta dường như ngửi được một mùi thi thối được phát ra từ trong đám người.