- Đây là một quá trình gia tăng cái gì đó, theo suy đoán, tôi hẳn chỉ có thể chống đỡ được mười ngày nữa.
Dương Gian nhíu mày.
Hắn nhìn ra được tình trạng của Tôn Thụy rất tồi tệ. Cũng nhờ vào việc y đã khống chế hai con lệ quỷ, cùng với ngọn đèn quỷ dị kia mới có thể chống đỡ được thêm mười ngày.
- Nếu có thêm cái này thì sao?
Nghĩ nghĩ một hồi, Dương Gian lại lấy ra một cây quỷ nến màu đỏ và đưa cho y.
- Quỷ nến?
Tôn Thụy có chút kinh ngạc, sau đó nói:
- Nếu dùng tiết kiệm mà nói, một cây quỷ nến có thể giúp tôi chống đỡ thêm được hai ngày. Thường thì nguy hiểm sẽ xuất hiện lúc mười hai giờ đêm. Còn những thời điểm khác không quá nguy hiểm, nên có thể tắt nến.
Dương Gian nghiêm túc nói:
- Vậy tôi sẽ đưa cho cậu cây quỷ nến này, chờ đến khi tôi đến tầng năm, cậu sẽ rời khỏi bưu điện quỷ, không nên chết ở chỗ này. Một khi tôi lên đến tầng năm, hoặc là nhổ bưu điện quỷ, hoặc là khống chế nó, không có kết quả thứ ba.
- Được, vậy chờ đến khi cậu xuất hiện, tôi sẽ rời khỏi chỗ này.
Tôn Thụy cố nặn ra vẻ tươi cười, mặc dù khá khó coi, nhưng rõ ràng tốt hơn một chút.
Mặc dù y đã chuẩn bị kỹ cho việc chết ở chỗ này. Nhưng nếu đã có cơ hội sống sót thì y cũng không muốn chết.
Dương Gian nói:
- Vậy cứ quyết định như thế đi.
Tôn Thụy gật gật đầu, tiếp lấy cây quỷ nến màu đỏ đậm.
Mà ngay thời điểm đó, cửa chính của bưu điện quỷ lại mở ra, có hai người tiến vào bên trong bưu điện quỷ.
Một người thanh niên trẻ tuổi và một cô gái chừng hai mươi, vóc người khá nhỏ nhắn, xinh xắn.
Vương Thiện, Dương Tiểu Hoa.
Đây là hai người sống sót từ nhiệm vụ đưa tin lần trước.
Vương Thiện là người đưa thư tầng một, nhưng một đường lăn lộn theo Dương Gian đến giờ. Dương Tiểu Hoa là người đưa thư tầng hai, tham gia vào chuyện linh dị phòng 301 lần trước, nhưng may mắn sống sót.
Ngoại trừ hai người ra còn có một cô gái tên là Liễu Thanh Thanh nữa.
Cô gái kia khả năng đã trở thành ngự quỷ nhân, cũng là người đưa thư tầng ba.
Nói như vậy, tại tầng một, tầng hai, tầng ba, ngoài Dương Gian và Lý Dương ra, mỗi tầng chỉ có một người sống sót.
Hiện tại bọn họ tề tụ, hiển nhiên là đường đến bưu điện quỷ đã xuất hiện. Bọn họ cũng giống Dương Gian, cần phải lên tầng bốn.
- Dương Gian.
Vương Thiện lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Vận khí của hắn ta là tốt nhất, ở nhà ăn nhậu xem truyền hình liền có thể thành công sống sót qua chuyện linh dị phòng 301.
- Dương Gian, Lý Dương.
Dương Tiểu Hoa cũng chào hỏi, cô ta khẽ vuốt tóc, lộ ra khuôn mặt trang điểm, khí sắc khá kém cỏi. Hiển nhiên, trong quãng thời gian này, cô ta sống cũng không tốt lắm.
Dương Gian gật gật đầu xem như chào lại.
- Không nên lãng phí thêm thời gian, qua tầng bốn xem đi.
- Anh làm chủ là được, tôi nghe anh tất.
Vương Thiện cười cười, hạ quyết tâm tiếp tục ôm bắp đùi.
Dương Tiểu Hoa chủ động đi đến, sau đó nhìn Dương Gian với ánh mắt nghi ngờ.- Trong khoảng thời gian này tôi đã đến thành phố Đại Xương một lần, nhưng vì sao không tìm kiếm được bất cứ tin tức nào về cậu hết vậy? Tôi cảm thấy cậu căn bản không phải là người ở thành phố Đại Xương. Bởi vì những tin tức có liên quan đến cậu đều đã bị xóa đi. Tôi chỉ tìm được một người tên là A Vĩ thôi.
Dương Gian còn chưa nói chuyện, Lý Dương ở bên cạnh đã cười lạnh một tiếng rồi đáp:
- Cô chỉ là một luật sư mà dám chạy đến chỗ đó điều tra tin tức về đội trưởng cửa chúng tôi? Cô cho rằng bản thân là lính đặc chủng sao? Hồ sơ tư liệu về những người như chúng tôi đều được bảo mật ở cấp độ cao. Nếu cô có thể điều tra ra được thì đám người ở bộ tin tức có thể nghỉ việc được rồi.
Dương Gian vừa đi vừa hỏi:
- Quá trình như thế nào không quan trọng, cái quan trọng chính là kết quả. Cô điều tra tin tức của tôi là vì muốn gia nhập vào đội ngũ của tôi sao?
Con ngươi Dương Tiểu Hoa khẽ động:
- Sống sót mới là cái quan trọng nhất hiện tại. Nếu cậu có thể giúp tôi thoát khỏi bưu điện quỷ, muốn tôi làm gì cũng được.
- Tôi cũng thế.
Vương Thiện vội vàng bổ sung một câu.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Chỉ sợ hai người sẽ không sống sót nổi khi tiếp nhận nhiệm vụ đưa thư tầng bốn. Nếu quy tắc của bưu điện quỷ mà còn hoàn thiện, đối với những người lên lầu trái phép như mấy người chắc chắn sẽ làm ra các quy tắc tương ứng để hạn chế.
- Mà ở trong chuyện linh dị, mạng người chính là thứ không đáng giá nhất.
Dương Tiểu Hoa nói:
- Mặc dù đã viết xong di chúc, nhưng tôi vẫn muốn giãy dụa một chút. Đã leo lên đến tầng bốn, tôi cũng không muốn chết đi một cách không cam tâm như vậy. Trước đó cậu cũng đã đáp ứng tôi, muốn mang tôi còn sống rời khỏi bưu điện quỷ.