Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1953 - Chương 1954: Ánh Đèn Lấp Lóe

Chương 1954: Ánh Đèn Lấp Lóe

Dương Gian nhìn cô ta rồi nói:

- Là chuyện lần trước à? Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng hẳn cô biết rõ cái giá chứ?

Dương Tiểu Hoa hơi cắn môi, nói:

- Cái giá chính là bản thân tôi. Cậu có thể coi tôi như một nhân viên, cũng coi tôi như người phụ nữ của cậu, chỉ cần cậu cao hứng là được.

- Tôi…

Vương Thiện muốn nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng đã tự giác dừng lại.

Bởi vì hắn ta nhớ ra bản thân không thể làm được điều kia.

Dương Gian nói:

- Không tệ, nhưng dường như cô đã không làm như vậy.

- Tôi có đến thành phố Đại Xương, nhưng lại không tìm kiếm được bất cứ tin tức nào về cậu. Vì thế tôi cảm thấy là cậu đang lừa tôi, chỉ là tạm thời dùng tôi như một tấm bia đỡ đạn, dùng xong thì tiện tay vứt bỏ. Lần trước tôi đã may mắn sống sót, mà cậu căn bản không muốn thực hiện hứa hẹn, nếu không cậu sẽ dùng một tin tức giả để lừa tôi.

Dương Gian lạnh nhạt nói:

- Đừng có tỏ ra bộ dạng ủy khuất như vậy. Giống như Lý Dương nói, cô không tìm thấy tin tức của tôi không có nghĩa là tôi lừa cô. Cô cũng đừng tự coi mình là những lính đặc chủng như vậy chứ. Không có ai lại nhớ rõ xem cây cỏ dại mà mình tiện tay nhổ đã ném đi chỗ nào rồi.

Cỏ dại?

Vương Thiện nhìn Dương Tiểu Hoa.

Thì ra Dương Gian đỗi đãi với cô ta như vậy, khó trách.

Lúc này, Lý Dương chợt lên tiếng nhắc nhở:

- Sắp đến tầng bốn rồi.

Cầu thang bằng gỗ nối liền một đường thông thẳng lên trên, không gian xq giống như nổi sương mù vậy. Cực kỳ nồng đậm, che kín con đường phía trước, cũng bao phủ không gian đằng sau.

Trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức quỷ dị, không nói nên lời.

Ở cuối con đường mơ hồ hiện ra một tầng lầu nào đó.

Một tầng lầu xếp hình chữ nhật, xung quanh có mấy gian phòng. Bộ dạng của chúng dần dần lộ ra khi đám người tiến lên trước.

Khi đi đến bậc thang cuối cũng, đám người đã đến tầng thứ tư của bưu điện quỷ.

Nhưng vừa đến nơi.

Dương Gian đã chứng kiến một cảnh tượng tương đối quỷ dị.

Ở trong hành lang, một cỗ thi thể đàn ông đang treo lơ lửng vào chiếc đèn phát vàng.

Cỗ thi thể khẽ lay động, ánh đèn liên tục lấp lóe, giường như nó đã được treo ở đó từ rất lâu rồi.

Bởi vì da thịt của cỗ thi thể kia đều khô héo, nhăn nhúm, lộ ra màu vàng đen như nến.

Lý Dương trợn tròn hai mắt:

- Một người treo cổ chết? Cái này cũng không quá thực tế đi. Nếu có thi thể ở trong hành lang, nó hẳn biến mất vào ngày hôm sau mới phải, không thể nào có chuyện treo ở đây mãi như thế này được.

- Bình thường thi thể chắc chắn sẽ bị bưu điện quỷ thanh lý mất. Nhưng nếu nó là một tồn tại không thể bị thanh lý thì sao đây?

Dương Gian híp mắt, dùng mắt quỷ dòm ngó với ý đồ quan sát rõ mọi thứ.

Một việc không thể nào hiểu nổi đã xuất hiện.

Ngay khi hắn đi đến gần, cỗ thi thể kia cũng khẽ chuyển động, luôn luôn đưa lưng về phía hắn, khiến hắn không thể nào nhìn rõ mặt của nó.

Lý Dương cũng lập tức phát hiện ra điểm này. Vì thế hắn ta đi đến từ bên khác, nhưng cũng không thể nào thấy mặt của nó. Ở trong tầm mắt của hắn ta, cỗ thi thể kia khẽ chuyển động, cuối cùng vẫn hướng lưng về phía hắn ta.

- Đội trưởng, tôi cũng không nhìn thấy mặt của nó.

Dương Gian nói:

- Như vậy chứng tỏ cái này cũng không phải do tầm nhìn, mà chính là hiện tượng linh dị. Cho dù bốn người đứng ở bốn phía khác nhau cũng không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của cỗ thi thể này được. Thú vị. Chỉ là tầng bốn của bưu điện quỷ đã hung hiểm đến mức này sao? Hiện tượng linh dị đã trở thành một việc bình thường.

Nhìn quanh một lượt.

Hắn phát hiện ra chỗ này đúng là cực kỳ dị thường. Có một căn phòng dán đầy giấy viết thư màu đen ở trước cửa. Những tờ giấy viết thư này giống như nhựa cao su vậy, dính chặt lấy cửa, không một chút khe hở, giống như đang xâm lấn cái gì đó.

Có căn phòng lại không có cửa, dường như đã bị hủy, bên trong phòng tối đen như mực, không thể thấy bất cứ cái gì.

Còn nữa, ở trên hành lang xuất hiện đầy những dấu chân dính bùn đất. Những dấu chân này giống như được xuất hiện đột ngột từ hư không vậy, không có đầu cũng chẳng có cuối. Với lại nó nằm rất lộn xộn, chỉ xuất hiện ở một khu vực nhất định.

Cuối cùng, Dương Gian nhìn thấy một căn phòng có cửa màu xám trắng, hình như phía trên nó rải đầy vôi.

Nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy được, cái này không phải vôi, mà là tro cốt.

Một loại tro cốt linh dị nào đó, mang theo không biết năng lực.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, một chút xíu âm thanh cũng không có, chỉ có từng tiến đèn lấp lóe vang lên thi thoảng.

Mà ánh đèn lấp lóe kia lại chính là ngọn đèn đang treo cỗ thi thể khô héo ở phía dưới kia.

Bình Luận (0)
Comment