Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1958 - Chương 1959: Đèn Tắt

Chương 1959: Đèn Tắt

- Cỗ thi thể treo ngoài hành lang kia là chuyện gì xảy ra?

Ưng Ca nói:

- Nếu chúng ta có thể hợp tác thì tôi sẽ tiếp tục giảng giải tình huống ở chỗ này cho cậu biết, Cậu là người đưa thư tầng ba, nên ít nhất tôi có thể xác định được mấy người không phải là quỷ. Mà nhiệm vụ đưa thư lần này rất đặc biệt. Bởi vì tôi phát hiện ra, toàn bộ người đưa thư đều đến, chứ không phải chỉ có chúng ta.

Hắn ta là kẻ thức thời, cầm được thì bỏ được. Mặc dù trước đó hai bên nảy sinh xung đột. Nhưng hiện tại liền muốn hợp tác với Dương Gian.

Cho dù bộ dạng của Dương Gian khiến cho hắn ta cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng tại thời điểm sống chết như hiện tại, tính khí của cá nhân không quá quan trọng.

Dương Gian nói:

- Chỉ có những người ngang hàng mới đủ tư cách bàn chuyện hợp tác. Cậu và Liễu Thanh Thanh có cộng lại cũng chưa đủ cân lượng.

Ưng Ca nhíu mày, hắn ta nhìn ra người thanh niên tên Dương Gian này cực kỳ tự tin, rất có can đảm. Với lại, thái độ của Liễu Thanh Thanh đối với người này cũng rất đặc biệt. Hiển nhiên người này cũng không phải đang càn quấy, làm xằng làm bậy.

- Vậy cậu cảm thấy như thế nào thì mới hợp tác được?

Dương Gian nói:

- Nếu mấy người muốn phối hợp, vậy tôi có thể cho mấy người gia nhập vào tiểu đội tạm thời của tôi. Liễu Thanh Thanh, cô cảm thấy thế nào?

Liễu Thanh Thanh nói thẳng:

- Nếu cậu nguyện ý dẫn đội, vậy thì không còn gì bằng.

"Đáp ứng sảng khoái như vậy?"

Dương Gian nhìn chằm chằm cô ta.

Ưng Ca nói:

- Tôi cũng không có ý kiến. Tuy nhiên tôi cũng muốn nhìn xem cậu có bao nhiêu bản sự. Bởi vì người không có bản lĩnh là không đủ tư cách để làm đội trưởng đâu.

Lúc này, Lý Dương ở bên cạnh mở miệng nhắc nhở:

- Đội trưởng, thời gian đến rồi.

- Roẹt! roẹt!

Chỉ sau một giây, ở bên trong phòng, ánh đèn màu vàng kia đột nhiên tỏa ra những ánh sáng yếu ớt.

Đồng thời, toàn bộ đèn ở ngoài hành lang đồng loạt tắt ngúm. Xung quanh chìm vào trong bóng tối.

Sáu giớ vừa đến, bưu điện quỷ tắt đèn.

Nhưng đèn vừa mới tắt, ở bên ngoài cửa liền truyền đến động tĩnh.

- Cụp cụp! Cụp cụp!

Đây là tiếng va đập ngột ngạt, giống như có ai đó đang đập đầu vào tường vậy.

- Nguy hiểm đến rồi.

Ưng Ca hít sâu một hơi, bắt đầu cảm thấy bất an.

Dương Gian cũng biết được tình hình ở bên trong bưu điện quỷ sau khi tắt đèn.

Lúc trước hắn từng trải qua một lần hung hiểm sau khi tắt đèn. Lúc đó, hắn đụng phải lệ quỷ ở bên trong bưu điện quỷ tập kích. Chỉ là khi đó hắn có thể dựa vào năng lực của bản thân để chống đỡ.

Mặc dù sau khi bưu điện quỷ tắt đèn, ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm. Nhưng chỉ cần ở yên trong phòng, khả năng người đưa thư gặp phải nguy hiểm là cực kỳ ít.

Lúc này, ở bên trong phòng 402 có không ít người, có Dương Gian, Lý Dương, Dương Tiểu Hoa, Vương Thiện, Ưng Ca cùng Liễu Thanh Thanh.

Tổng cộng là sáu người.

Với con số này chắc chắn đã vượt quá tiêu chuẩn nhân số của một căn phòng.

Dựa theo suy đoán lúc trước, ở trong căn phòng càng có nhiều người, thì xác suất gặp phải nguy hiểm sau khi tắt đèn sẽ càng lớn.

Dường như bưu điện quỷ có ý định muốn cân bằng số lượng người trong mỗi gian phòng, không muốn để cho toàn bộ người đưa thư cùng chen chúc vào một phòng.

- Về bản chất, tình hình của tầng thứ tư và các tầng phía dưới không giống nhau. Đêm nay, ngoài cửa nhất định sẽ có quỷ, với lại con quỷ này còn khá hung hãn. Hiện tại căn phòng đã không thể xem là chỗ an toàn. Một khi bị quỷ để mắt đến, nói không chừng nó sẽ xâm lấn vào phòng và giết người không chút do dự.

- Việc chúng ta có thể làm lúc này chính là dùng hết mọi phương pháp để ngăn cách quỷ ở bên ngoài, không cho nó xâm lấn vào.

Giọng điệu của Ưng Ca cực kỳ nghiêm túc.

Bởi vì chuyện này có liên quan đến sự sống chết. Sau khi trở thành người đưa thư, hắn ta đã một đường xông tới, còn sống leo lên đến tầng bốn, đã chứng kiến quá nhiều hung hiểm. Nhưng hôm nay là đêm đặc biệt nhất.

Không có đường để chạy, không có đánh cược, chỉ có thể đối kháng trực diện với hung hiểm.

Người và quỷ cùng đối kháng? Không cần nghĩ cũng biết cơ hội thắng của bọn họ có bao nhiêu.

Đèn vừa tắt.

Cộp! Cộp! Cộp!

Từ trong không gian yên tĩnh, đen kịt ở phía bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng va đập ngột ngạt. Loại va đập này khá đặc biệt, nó giống như có người nào đó đang dùng đầu gõ vào tường vậy.

Ngột ngạt, kìm nén.

Đám người dễ dàng phân biệt ra được vị trí của âm thanh kia, hẳn là trong căn phòng ở ngay bên cạnh.

Nếu bọn họ đoán không sai thì chỗ phát ra âm thanh kia chính là căn phòng không có cửa.

- Đây là tiếng gì vậy?

Thân thể Vương Thiện lập tức căng cứng.

Bình Luận (0)
Comment