Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1964 - Chương 1965: Đồ Tốt

Chương 1965: Đồ Tốt

Dường như dấu chân này là dấu chân cuối cùng của quỷ.

Quỷ đang bồi hồi ở trước cửa phòng 402, không đi vào, cũng không hề rời đi, giống như đang đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng không ai có thể nhìn thấy lệ quỷ.

Ngay cả mắt quỷ của Dương Gian cũng không thể thăm dò.

- Thiếu chút nữa…

Lúc này Ưng Ca khẽ thờ dài một hơi, cảm thấy hữu kinh vô hiểm.

Chỉ hắn ta quyết định chậm thêm một hai giây liền phải đối mặt với dấu chân dính đầy bùn đất kia.

Đến lúc đó khống chế hắn ta sẽ bị con lệ quỷ kia giết chết.

Tuy nhiên loại cảm giác cùng lệ quỷ sượt ngang qua này cũng thực sự khiến cho hắn ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, ở bên trong phòng đột ngột xuất hiện một bóng mờ quỷ dị.

Không biết từ lúc nào, cỗ thi thể treo lơ lửng giữa không trung kia đã tiến vào bên trong phòng, đồng thời treo ở phía dưới ngọn đèn trong phòng khách.

Thi thể che khuất hơn phân nửa ánh đèn, khiến cho trong phòng trở nên tối tăm đáng sợ.

Cỗ thi thể cứng ngắc, âm lãnh hơi hơi lung lay, giống như một người đang treo cổ tự sát vậy.

- Két!

Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cũng phát ra dị thường. Khi thì mở ra, khi thì đóng lại, cứ thế lặp đi lặp lại loại động tác kia.

Ở chỗ nhà vệ sinh lại không có động tĩnh, âm thanh đụng tường đã biến mất, dường như con lệ quỷ kia không có động tác nữa.

Nhưng có thể khẳng định được, con lệ quỷ kia đã phá tan vách tường và tiến vào trong nhà vệ sinh.

Hiện tại, nhà vệ sinh là một chỗ cực kỳ nguy hiểm.

Có vẻ như lựa chọn của Dương Gian là chính xác. Tại thời khắc tối hậu đã thành công tránh đi việc bị bốn con lệ quỷ bao vậy. Nếu hiện tại mà bọn họ còn ở bên trong phòng, như vậy rất nhiều người sẽ bị lệ quỷ giết chết.

"Không tiếp tục tiến tới nữa sao?"

Dương Gian híp mắt, nhìn chằm chằm cửa phòng 402.

Ở chỗ cửa phòng, cỗ thi thể treo lơ lửng kia cũng không tiếp tục du đãng ra ngoài.

Dấu chân ở cửa cũng không đi theo.

Loại hình tượng này đủ để chứng minh, suy đoán của hắn là chính xác.

Lúc này, Dương Gian liền phân phó:

- Lý Dương, thắp quỷ nến, để cho đám người tụ tập lại, tránh bị mất mạng.

Lý Dương kinh ngạc nói:

- Hiện tại sao?

Như vậy liền tùy tiện sử dụng đến quỷ nến sao?

Dương Gian nói:

- Đúng, không nên tiết kiệm. Loại vật phẩm linh dị tiêu hao này lúc nên dùng thì cứ dùng, không nên keo kiệt, phải đảm bảo bản thân an toàn.

Ở trong bóng tối, Lý Dương nghe vậy cũng không chần chừ, lập tức thắp quỷ nến.

Vừa bị thắp lửa, ngọn nến màu đỏ đậm liền tỏa ra ánh nến âm u màu lục. Loại ánh sáng này giống như quỷ vực của Lý Quân vậy, hoặc ở một mức độ nào đó mà nói hai bên cũng khá giống nhau.

Ánh nến vừa xuất hiện, bóng tối ở phụ cận lập tức giống như thủy triều, cấp tốc lui lại.

Cảm giác âm lãnh, đè nén nhanh chóng biến mất, không còn sót lại chút gì.

- Loại tốc độ thiêu đốt này hình như vẫn còn ổn.

Lý Dương khẽ nhìn cây quỷ nến ở trong tay, hắn ta phát hiện ra tốc độ thiêu đốt cũng khong tính là nhanh. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cháy được nửa tiếng là không thành vấn đề.

Ánh sáng vừa xuất hiện, ở đằng sau lưng, Dương Tiểu Hoa, Vương Thiện, thậm chí là Ưng Ca và Liễu Thanh Thanh lập tức liền cảm thấy an toàn.

Bọn họ nhìn thấy ánh nến bao phủ xung quanh Dương Gian và Lý Dương liền vội vàng đi qua.

Mọi người vây quanh ánh sáng của quỷ nến, trông thấy mọi người đều còn sống, trong lòng liền thở phào một hơi, ít nhiều có chút cảm giác an toàn.

Ánh mắt Ưng Ca sáng rực, nhìn chằm chằm vào ngọn nến màu đỏ đậm kia.

- Đây là ngọn nến gì, vậy mà có thể xua tan bóng đêm của tầng bốn.

Cây nến này giống như những cây nến mà mọi người thường dùng để thắp vào những ngày có tiệc ở thôn quê vậy, nó chỉ hơi đỏ tươi hơn một chút, đồng thời ánh lửa cũng quỷ dị vô cùng.

Lý Dương giải thích:

- Đây là quỷ nến, là vật phẩm linh dị, một khi thắp sáng, người ở bên trong ánh nến sẽ tránh được tập kích của lệ quỷ. Nói một cách khác, nếu ánh nến không tắt, người ở bên trong sự bao phủ của ánh nến sẽ tuyệt đối an toàn.

Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên hắn ta sử dụng quỷ nến, nhưng những tin tức chi tiết về nó hắn ta vẫn hiểu rõ.

Liễu Thanh Thanh hỏi:

- Thứ này vậy mà có tác dụng như thế? Không phải trả giá gì sao?

Những vật phẩm linh dị bình thường đều cần phải trả giá đắt, phải gánh chịu nguy cơ bị lực lượng linh dị ăn mòn.

Lý Dương nói:

- Không phải trả giá.

- Đồ vật tốt như thế lại không phải trả giá, vậy nó chắc chắn sẽ cực kỳ quý giá.

Dương Tiểu Hoa nhìn chằm chằm vào ánh nến âm u kia, đồng thời yên lặng tiếp cận gần chỗ của Dương Gian. Bởi vì cô ta nhìn thấy tốc độ thiêu đốt của ngọn nến này không giống với nến bình thường. Hình như tốc độ cháy của nó hơi nhanh, cô ta cảm thấy thứ này chống đỡ không được bao lâu.

Bình Luận (0)
Comment