Ở trên tầng bốn của bưu điện quỷ, thời gian còn chưa đến 6 giờ 35 phút.
Thời gian tắt đèn chỉ mới nhiều hơn 30 phút một chút, vậy mà căn phòng an toàn 402 kia đã bị lực lượng linh dị xâm lấn. Hơn nữa, cũng không phải chỉ có một loại lực lượng linh dị xâm lấn, mà là ba chỗ, nhà vệ sinh, phòng khách cùng cỗ thi thể treo trước cửa…
Trong khi nguy hiểm sắp sửa ập đến, Dương Gian cũng không ngu mà lựa chọn ở lại bên trong phòng để đối kháng với lệ quỷ. Ngược lại, hắn chủ động mở cửa, đi ra khỏi phòng.
Căn phòng nhìn như còn khá an toàn kia đã bị Dương Gian bỏ qua. Không những thế, hắn còn mang theo đám người Lý Dương đi ra ngoài.
Thậm chí đến cuối cùng, ngay cả Liễu Thanh Thanh và Ưng Ca cũng đều lựa chọn tin tưởng Dương Gian, đi ra ngoài với hắn.
Ở ngoài hành lang, mọi thứ đều đen như mực.
Đồng thời, từ một phương hướng khác đang truyền đến tiếng bước chân gấp rút.
Từng tiếng bước chân ngột ngạt, giống như có người nào đó đang nhanh chóng chạy từ bên kia qua vậy. Loại âm thanh này khiến cho người ta cảm thấy rùng mình, bởi vì ở bên ngoài hành lang đen sì sì này không thể nào có người sống.
Đây cũng là một con lệ quỷ đang không ngừng đến gần.
Dương Gian dùng mắt quỷ thăm dò, nhưng không thể nào nhìn thấy bóng dáng của lệ quỷ, chỉ nghe thấy tiếng chân.
Tuy nhiên hắn lại nhìn thấy rõ ràng, ở trên mặt đất xuất hiện một đống dấu chân liên tiếp. Dấu chân kia dính đầy bùn đất, lộ ra cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy các đường vân của dấu chân.
- Đi bên này.
Dương Gian không muốn đi đến gần tiếng bước chân gấp rút kia, cho nên lựa chọn một phương hướng khác.
Lý Dương nghe thấy tiếng bước chân, đang ở phía sau lưng. Hắn ta không nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, nhưng vẫn nghe thấy được giọng nói của Dương Gian ở đằng trước, cùng với một chút ánh sáng màu đỏ không thể xua tan.
Ánh sáng màu đỏ này là do mắt quỷ phát ra.
Sau khi trở lại hành lang, Dương Gian liền tiến về phía trước. Không đi được bao lâu, Dương Gian lập tức dừng lại ở trước cửa của căn phòng số 401.
Ở phía sau, Dương Tiểu Hoa cấp tốc bám sát. Tốc độ của cô ta khá nhanh, cũng khá sốt ruột, lại có một phần vì không nhìn thấy tình hình phía trước, nên đã đâm sầm vào lưng của Lý Dương.
Lý Dương nói:
- Được rồi, cô không cần tiến lên trước nữa, dừng lại đi.
Cả người Dương Tiểu Hoa hơi run, cô ta vội vàng dừng lại.
- Không phải chúng ta muốn chuyển qua căn phòng khác hay sao?
Theo suy doán của cô ta, loại hành vi này của Dương Gian là định từ bỏ phòng 402, qua phòng khác để ở lại.
Lý Dương trầm giọng nói:
- Đội trưởng đã dừng lại, nếu cô muốn tiếp tục sống thì không nên hỏi han nhiều như thế.
Lòng Dương Tiểu Hoa khẽ run, mặc dù lúc này cô ta đang hãi hùng khiếp vía, nhưng vẫn quyết tâm dừng chân, không tiếp tục đi về phía trước.
Cô ta khẽ đưa tay sờ sờ lấy vách tường ở bên cạnh, trong lòng dần cảm thấy bất an.
Bởi vì cô ta không nhìn thấy Lý Dương ở phía trước, càng không thể nhìn thấy Dương Gian, chỉ nghe thấy giọng nói. Thậm chí ở xung quanh có những vật gì cô ta cũng không thấy rõ được.
Loại cảm giác bản thân từ trên xuống dưới đang bị bóng đêm cắn nuốt như vậy khiến cho người ta phải run rẩy.
- Ai?
Đột nhiên.
Dương Tiểu Hoa đột nhiên nghe thấy động tĩnh truyền đến từ phía sau, giống như có người đang không ngừng tiến lại gần.
- Là tôi, Vương Thiện, tôi cũng chạy ra ngoài.
Vương Thiện cũng mò mẫm lấy vách tường. Hắn ta cũng giống như Dương Tiểu Hoa, trong lòng cực kỳ sợ hãi, tâm thần bất an. Bọn họ không biết loại lựa chọn này là đúng hay sai, sợ bản thân sẽ biến mất trong màn đêm.
- Dương Gian đã dừng lại, hình như hắn đang đứng trong hành làng. Hành vi này có chút kỳ quái.
Mặc dù Dương Tiểu Hoa đang rất sợ hãi, nhưng cô ta cũng không vì thế mà mất đi lý trí, có thể duy trì được sự trấn định.
Dù sao cô ta cũng là người đưa thư, từng trải qua chuyện linh dị.
Khẽ trầm mặc một lúc, sau đó Vương Thiện khẽ cắn răng nói:
- Chúng ta không còn lựa chọn. Nếu quỷ đi vào trong phòng, không có sự bảo hộ của Dương Gian, không nghi ngờ gì nữa, chúng ta sẽ phải chết. Có lẽ khi đi ra ngoài mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút.
- Đúng thế. Cho nên tôi mới lựa chọn đi theo Dương Gian.
Ở trong bóng tối, Dương Tiểu Hoa đáp lại, đồng thời cố trấn an, không để cho bản thân kinh hoảng.
Ở phía sau cùng.
Ưng Ca và Liễu Thanh Thanh cũng đã nhanh chóng đi ra ngoài. Bọn họ lách qua cỗ thi thể băng lãnh treo trước cửa, sau đó cấp tốc đuổi theo những người khác. Nhưng chân trước vừa mới đi, hai người liền nghe thấy tiếng bước chân đang nhanh chóng đến gần từ một bên khác.
Ở trong phòng vẫn còn đang tỏa ra ánh đèn màu vàng nhạt.
Thậm chí Ưng Ca vừa mới liếc mắt nhìn thoáng qua đã nhìn thấy đống dấu chân dính dầy bùn đất đột ngột xuất hiện trên mặt đất.
Giờ phút này, đống tro cốt đang rải ở trước cửa đã phát huy một chút tác dụng nhất định. Dấu chân đầu tiên giẫm ở trên tro cốt màu xám trắng liền trực tiếp biến mất một nửa, chỉ còn lại một cái gót chân.
Còn phần trước của dấu chân đã không có.
Ở bên trên lớp tro cốt cũng không hiện ra dấu chân, giống như bị lực lượng linh dị của nó triệt tiêu mất.
Giờ phút này, tiếng bước chân gấp rút này đã bị tro cốt ngăn lại.
Quỷ.
Đã đình chỉ, không tiếp tục tiến lên.
Nhưng chuyện như vậy cũng không tiếp tục kéo dài được bao lâu, chỉ một lát sau, dấu chân lần nữa xuất hiện.
Một dấu chân hoàn chỉnh đột ngột hiện ra ở trước cửa phòng 402.
Nhưng đây đã là dấu chân cuối cùng, tiếp đó ở xung quanh không còn dấu chân mới xuất hiện.