Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1962 - Chương 1963: Không Đến Ba Giây

Chương 1963: Không Đến Ba Giây

- Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Căn phòng này không còn an toàn nữa, có nên đối cứng không?

Lý Dương đi đến, hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng động thủ.

Dương Gian nói:

- Nếu đối cứng với nó, khả năng cuối cùng chỉ còn mình tôi sống sót. Cái này so với việc đoàn diệt không có gì khác nhau. Số lượng lệ quỷ đang gia tăng, với lại con lệ quỷ đang quấy rối bên trong bưu điện quỷ cũng chưa hề lộ diện.

Khi ở dưới tầng một, hắn đụng phải một con lệ quỷ có quy luật giết người là mở cửa hẳn phải chết.

Danh hiệu: Quỷ mở cửa.

Lúc này, Dương Gian đột nhiên hỏi:

- Lúc trước cậu nói người của mấy căn phòng đều chết vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không? Bọn họ đều chết ở trong phòng?

Ưng Ca nói:

- Trên cơ bản là như vậy.

Dương Gian nói:

- Tôi biết rồi.

Sau đó, hắn lần nữa đi qua, cầm lấy chốt cửa, chủ động mở nó ra.

Liễu Thanh Thanh lập tức quát to một tiếng, muốn ngăn cản:

- Dương Gian, cậu đang làm cái gì vậy?

Nhưng mọi thứ đều đã muộn.

Cửa phòng được mở ra.

Ngọn đèn ở trong căn phòng giờ phút này giống như một ngọn nến ở trong gió vậy, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Trong nháy mắt, xung quanh lập tức trở nên ảm đạm một mảng lớn.

Hắc ám ở bên ngoài dường như muốn xâm nhập vào.

Lúc này đám người có thể mơ hồ thấy được một cỗ thi thể đang bị treo lơ lửng trước cửa khẽ đung đưa.

Còn tiếng bước chân đang chạy ở trong hành lang đột nhiên dừng lại, sau đó gấp rút chạy về bên này.

- Két.

Ở sau lưng, cửa phòng khách đột nhiên mở ra một nửa, dường như có thứ gì đó đang ẩn núp ở trong bóng tối. Nó mở cửa ra để thăm dò.

- Ầm!

Lúc này từ vị trí vách tường cạnh nhà vệ sinh vốn đang truyền đến tiếng gõ không ngừng đột nhiên xuất hiện biến hóa.

Tường đã bị gõ sụp, bọn họ có thể nghe tiếng gạch đá rơi trên mặt đất.

- Không muốn chết thì theo tôi đi ra khỏi phòng.

Dương Gian lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể đang treo lơ lửng ở trước mắt.

Vẫn là bóng lưng quỷ dị như trước, không thể nào nhìn thấy được mặt mũi của nó.

Không nghi ngờ gì nữa, thứ này là một con lệ quỷ.

Nhưng cho đến hiện tại hắn hẳn không phát động quy luật giết người của nó, cho nên quỷ chỉ là du đãng đến chỗ này, chứ không động thủ giết người.

Cho dù hiện tại đang ở bên trong bưu điện quỷ, quỷ cũng có thể hành động theo quy luật giết người của nó.

Hắn không đụng vào đôi chân cứng ngắc, thẳng tắp kia, mà khẽ nghiêng người lách sang một bên, rồi trực tiếp đi ra khỏi phòng.

- Cái này…

Những người khác thấy vậy đều trợn tròn hai mắt.

Chỗ an toàn duy nhất là căn phòng thì không chịu ở, chủ động ra bên ngoài, như vậy có khác gì đi chịu chết đâu?

Lý Dương không chút do dự, khẽ nói một câu, sau đó đuổi theo.

- Đuổi theo.

Hắn ta lựa chọn tin tưởng Dương Gian.

Nếu chờ ở trong phòng mà an toàn hơn bên ngoài, thì kẻ ngu cũng biết chọn như thế nào.

Dương Gian sẽ ngu sao?

Tuyệt đối không thể nào.

Cho nên, lúc này hắn đi ra ngoài chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó.

- Liều.

Dương Tiểu Hoa cắn răng một cái, không thèm đếm xỉa gì nữa, lập tức đi theo phía sau Lý Dương. Sợ hãi lách qua cỗ thi thể đang treo lơ lửng giữa không trung rồi đi ra khỏi căn phòng.

Trong lòng cô ta thầm cầu nguyện lựa chọn lần này của Dương Gian sẽ không sai.

Nếu là sai lầm, như vậy cô ta sẽ không thể nào sống cho đến sáng mai.

Lúc này, ở trong phòng chỉ còn lại ba người Liễu Thanh Thanh, Ưng Ca, Vương Thiện.

- Còn do dự cái gì, mau tranh thủ thời gian đóng cửa lại. Tôi không muốn bị hại chết.

Ưng Ca khẽ gầm một tiếng, giờ khắc này hắn ta cũng đã hoảng.

Bởi vì, cỗ thi thể đang treo lơ lửng giữa không trung kia đã có hơn phân nửa người thò vào trong phòng.

Quỷ đã xâm nhập vào trong phòng.

Lúc này, Liễu Thanh Thanh đột nhiên túm lấy tay của Ưng Ca, ngăn cản hắn ta.

- Chờ một chút, anh hẳn nên bình tĩnh lại.

Vừa rồi Vương Thiện có chút do dự, nhưng hiện tại, hắn ta cũng cắn răng, kiên trì lao ra ngoài.

Hắn ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết so với hai người Liễu Thanh Thanh và Ưng Ca, hắn ta càng tin tưởng Dương Gian hơn.

Liễu Thanh Thanh nói:

- Tin tưởng vào suy đoán của hắn đi. Mắt quỷ Dương Gian không có đơn giản như vậy đâu.

Ưng Ca khẽ giật mình, sau đó kinh ngạc nhìn lấy cô ta. Sắc mặt hắn ta biến hóa liên tục, giống như não đang nhanh chóng suy nghĩ cùng phán đoán vậy.

- Chết tiệt, đi.

Không đến ba giây.

Ưng Ca lập tức thay đổi chủ ý, bỏ qua căn phòng an toàn 402 kia mà lao ra ngoài.

Liễu Thanh Thanh theo sát phía sau.

Mọi người đều lựa chọn rời phòng, không một ai ở lại bên trong.

Bình Luận (0)
Comment