Ưng Ca khẽ trầm mặc một chút rồi nói:
- Chỉ cần chúng không tiến vào trong phòng thì mọi chuyện đều yên ổn. Qua đêm nay, lại đưa thư thành công, như vậy tối thiểu chúng ta sẽ có nửa năm an toàn.
Dương Gian hỏi:
- Cậu đã đưa được mấy bức thư?
Ưng Ca nói:
- Tôi đã đưa được một bức, hiện tại là bức thứ hai. Tuy nhiên dựa theo quy luật đưa thư của tầng bốn, người mới lên sẽ không hành động với tôi, trừ phi xảy ra trường hợp đặc biệt.
- Yên tĩnh…
Đúng lúc này, Dương Gian đột nhiên khoát tay, ra hiệu mọi người im lặng.
Hả?
Đám người lập tức bị Dương Gian hấp dẫn.
- Bụp! bụp!
Ở phía ngoài cánh cửa phòng đột nhiên truyền đến dị thường, là từng tiếng va đập rất nhỏ, giống như có thứ gì đó đang gõ cửa.
Nhưng cái này cũng không giống như tiếng gõ cửa.
Xuyên qua cái lỗ mà lúc nãy bị Dương Gian chém ra, đám người mơ hồ có thể nhìn thấy vật gì đó đang lắc lư ở bên ngoài cửa.
Dương Gian trầm trọng nói:
- Trước cửa có cái gì đó.
- Không phải chứ.
Dương Tiểu Hoa lập tức che miệng, chủ yếu là cô ta sợ bản thân phát ra động tĩnh, khiến cho tình hình tệ thêm.
- Tôi đi xem một chút.
Dương Gian cũng không chần chờ, lập tức đi đến trước cửa. Sau đó ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn qua lỗ hổng kia. Hắn mở ra mắt quỷ, rồi dòm ngó ở bên ngoài.
"Người này, thế mà không kiêng kỵ gì cả."
Trong lòng Ưng Ca khẽ run rẩy.
Lại dám kề đầu sát cửa dòm ra bên ngoài như vậy, nếu không có can đảm và tố chất tâm lý cứng rắn là không thể làm được.
Lý Dương nhỏ giọng hỏi:
- Đội trưởng, có thấy cái gì không?
Hắn ta không nhìn thấy gì hết.
Bởi vì bên ngoài đang tối đen như mực, dù cho là ngự quỷ nhân, nếu không có thủ đoạn đặc biệt sẽ không thể nào nhìn thấy.
Ánh mắt của mắt quỷ là một màu đỏ tươi, hình thành nên một loại tầm nhìn đặc biệt. Nhờ đó Dương Gian có thể nhìn thấy rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.
Thứ đụng vào cửa phòng là một đôi chân khô gầy đang treo giữa không trung.
Chính là cỗ thi thể treo lơ lửng dưới ngòn đèn kia. Lúc này không biết vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng. Sau đó nó nhẹ nhàng lay động, khiến cho chân của cỗ thi thể kia thi thoảng lại đụng vào cánh cửa phòng 402. Cho nên mới sinh ra tiếng động kỳ quái như vừa nãy.
Mà vị trí treo của cỗ thi thể này tương đối quỷ quyệt, dường như có thể ngăn trở tầm mắt của Dương Gian, khiến hắn không thể nào thằm dò những chỗ khác.
Dương Gian thu hồi ánh mắt, sau đó nói:
- Cỗ thi thể kia đang treo ở phía ngoài cửa phòng của chúng ta.
Đám người lập tức giật mình, cảm thấy lạnh sống lưng.
Cỗ thi thể kia lại bị di chuyển?
- Bị để mắt đến rồi sao?
Ưng Ca hít sâu một hơi, cảm thấy đêm nay sẽ cực kỳ gian nan.
- Với lại ánh đèn này cũng có gì đó không thích hợp.
Đúng lúc này, Liễu Thanh Thanh khẽ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Ở trên đỉnh đầu, ngọn đèn càng ngày càng trở nên ảm đảm. Cái này cũng không phải là ảo giác, mà thực sự có một sự biến hóa quỷ dị không nói nên lời. Giờ phút này, bốn phía của căn phòng đều bị bịt kín một lớp hắc ám. Thậm chí ánh sáng đã bắt đầu có chút không thể bao phủ toàn bộ căn phòng.
- Bụp! bụp! bụp!
Âm thanh va đập ở chỗ nhà vệ sinh trở nên kịch liệt hơn, thậm chí bắt đầu có chút gấp rút.
Lý Dương đi qua nhìn một chút, nhất thời sắc mặt hắn ta đột biến.
- Không xong, thứ kia thực sự đang ở ngay bên cạnh và đụng vào vách tường của căn phòng này.
Hắn ta nhìn thấy trên vách tường cạnh nhà vệ sinh bắt đầu có mấy chỗ nhô lên. Gạch men ở hai bên chỗ đó đều đã nứt nẻ. Nếu mọi chuyện còn tiếp diễn như này, như vậy thứ gì đó ở bên kia nhất định có thể gõ vỡ vách tường và chui qua bên này.
- Rầm!
Nhưng sự dị thường có vẻ như cũng không chỉ có nhiêu đó. Đúng lúc này, cửa của phòng khách đột nhiên phát ra tiếng động cực lớn, sau đó tự đóng lại.
Cánh cửa kia đột nhiên đóng khiến cho tim đám người trực nhảy một cái.
Dương Gian nhìn Ưng Ca.
- Trong phòng này có thứ gì đó không sạch sẽ?
Ưng Ca lập tức nói:
- Không thể nào, trước đó tôi đã đi kiểm tra toàn bộ rồi, cực kỳ an toàn. Với lại, lần trước tôi cũng ở trong căn phòng này.
Dương Gian nói:
- Lần trước? Như vậy có nghĩa là trong khoảng thời gian này nó phát sinh chuyện gì cậu cũng không thể biết?
Ưng Ca nói:
- Tro cốt rải đầy ngoài cửa, hẳn là lệ quỷ sẽ không thể nào xâm lấn vào trong.
Dương Gian lạnh lùng nhìn hắn ta một cái:
- Hẳn là? Cậu lại tin vào hai chữ hẳn là kia?
Ưng Ca cũng đã ý thức được vấn đề, nhắm mắt tỏ ra bất đắc dĩ nói:
- Không tin tưởng không được. Đây đã là kết quả tốt nhất. Ngoại trừ nơi này ra không còn chỗ nào để lựa chọn nữa.