Dương Tiểu Hoa nói:
- Nhưng trong phòng khác không phải cũng đang có quỷ sao?
Dương Gian nói:
- Có quỷ thì sẽ nguy hiểm sao? Đừng quên, ban ngày ở bên trong bưu điện quỷ sẽ không hành động. Chỉ khi đèn tắt, các loại hiện tượng linh dị mới bắt đầu phát sinh. Chút quy tắc đó, tầng bốn vẫn không hề thay đổi.
Căn phòng 401 yên tĩnh, im ắng.
Phòng 404 không có cửa.
Căn phòng 403 dán đầy giấy viết thư màu đen.
Cùng căn phòng 405 có một đống dấu chân dính bùn trước cửa.
Bốn căn phòng này nhìn như cổ quái, nhưng thực chất đó mới là những noi có thể ẩn thân.
Chỗ càng nguy hiểm càng an toàn.
Chợt, Lý Dương vốn đang chú ý quỷ nến ở trong tay vội vàng nói:
- Đội trưởng, tốc độ thiêu đốt của quỷ nến không thích hợp.
Đám người kinh ngạc nhìn lại.
Đám người phát hiện ra, quỷ nến ở trong tay Lý Dương đang dùng tốc độ mà mắt trần có thể nhìn thấy dần ngắn lại.
Nếu tiếp tục như vậy, đừng nói là nửa giờ, có thể chống đỡ được năm phút đồng hồ đã coi là tương đối tốt.
- Có quỷ đến.
Dương Gian sầm mặt nói:
- Loại tốc độ thiêu đốt này, thứ đến không phải là lệ quỷ bình thường. Ở trong tình cảnh như vậy còn có lệ quỷ khác, như vậy chỉ còn một khả năng…
- Ban đêm, quỷ mở cửa du đãng bắt đầu xuất hiện/
Lúc này, hắn sử dụng mắt quỷ thăm dò bốn phía. Hắn phát hiện ra, ở trên vách tường cách đó không xa, không biết từ lúc nào đột nhiên nhiều hơn một cầu thang màu đen.
Trên bậc thang đang có một bóng người quỷ dị chậm rãi bước xuống.
Đó là một bóng người mặc áo vải màu đen, thân thể khô gầy, hơi nghiêng mặt nên không thấy rõ bộ dạng. Nhưng bóng người này lại khiến cho người ta có cảm giác tựa như một cỗ thi thể leo ra từ trong quan tài.
- Tắt quỷ nến, không cần thiết phải lãng phí. Toàn bộ đứng sát vào tường, không nên ngăn trở đường đi của nó.
Dương Gian trực tiếp há mồm thổi một cái, quỷ nên lập tức dập tắt.
Ngọn lửa âm u đột nhiên tắt ngúm, xung quanh lại rơi vào hắc ám.
Nhưng tại khoảnh khắc nến vừa tắt, đám người lại có chút hoảng sợ khi nhìn thấy, con lệ quỷ khủng bố kia đột nhiên thay đổi phương hướng, đi về phía bọn họ.
Không phải chứ?
Vì sao hết lần này tới lần khác thứ này lại muốn đi về phía bọn họ? Nó không thể chuyển hướng đi qua chỗ khác hay sao?
Nhưng mà loại ý nghĩ này lại có chút buồn cười.
Cái hành lang này có hình chữ nhật, thẳng một đường, quỷ lại xuất phát từ đầu hành lang. Vì thế bất kể là quỷ đi đâu, nó chắc chắn phải đi ngang qua đám người. Đây là một sự thực không thể nào tránh khỏi.
Bố cục ở trên tầng bốn cũng giống như tầng hai, ở giữa là sân vườn, không tồn tại loại bình đài như tầng ba.
Cho nên bọn họ không có chỗ nào để trốn.
"Mình có thể xử lý nó."
Lúc này, mắt quỷ của Dương Gian đang liên tục lấp lóe ánh sáng màu đỏ.
Đối mặt với con lệ quỷ đang đâm đầu đi về phía này, hắn có chút xúc động muốn ra tay.
…
Quỷ nến vừa tắt, chút ánh sáng cuối cùng ở trong hành lang cũng biến mất. Xung quanh lần nữa bị bóng tối bao phủ.
Nhưng tại thời điểm trước khi quỷ nến thực sự tắt hẳn, đám người đã nhìn thấy một bóng người vừa quỷ dị vừa kinh khủng đứng trên hành lang cách đó không xa. Thứ kia đi từ một cầu thang không biết đi vào tầng bốn. Giờ phút này, nó lại du đãng về phía bên này.
Ánh sáng âm u màu xanh lục chiếu rọi trên thân của bóng người kia. Bọn họ mơ hồ nhìn thấy đó là một ông lão, thân thể khô gầy, mặc trường bào màu đen, giày cũng màu đen.
Trông người này giống như người chết, sau đó hoàn hồn, đội mồ sống lại vậy.
Chỉ mới nhìn qua một cái cũng đã khiến cho lòng đám người phát lạnh, thân thể nhịn không được khẽ run rẩy.
Con lệ quỷ này cực kỳ hung hãn.
Động tác thổi tắt quỷ nến của Dương Gian cũng đã là minh chứng tốt nhất.
Nếu quỷ nến có thể chống được con lệ quỷ này, như vậy hắn căn bản không cần thiết phải thổi tắt quỷ nến. Vì thế, lúc này, việc quỷ nến bị dập tắt đã đủ chứng minh sự hung hãn của nó. Hung hãn đến mức dù quỷ nến có tiếp tục thiêu đốt cũng không làm nên chuyện gì, không ngăn cản nổi con lệ quỷ đáng sợ kia.
"Tuyệt đối không nên chết ở chỗ này."
Giờ phút này, Vương Thiện đang nhắm chặt hai mắt, gắt gao dán vào tường, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
Nhưng trên trán và phía sau lưng hắn ta đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Mình sẽ bị nó để mắt đến sao?"
Trong lòng Dương Tiểu Hoa thực sự sợ hãi. Giống như Vương Thiện, cô ta cũng dính sát vào vách tường. Đồng thời, một cánh tay vô ý túm lấy góc áo của Dương Gian.
Lúc này, cô ta đã không còn cầm mạng của mình trong tay nữa, mà nó nằm ở trong tay của Dương Gian.
Hắn ra tay thì cô ta mới có cơ hội để sống sót. Nếu hắn mặc kệ cô ta, vậy cô ta sẽ không thể nào sống sót qua đêm nay.
- Đội trưởng, tôi nên làm gì giờ?