- Chết tiệt.
Khẽ do dự trong chốc lát khiến cho Vương Phong rơi vào tình thế bị động. Hiện tại hắn ta không có thời gian đi suy nghĩ liệu lần này còn có cơ hội để hai bên sống chung trong hòa bình nữa hay không. Bởi vì nếu lúc này mà không đi cứu đồng đội, như vậy đến lúc đó có hòa giải được cũng không còn quá nhiều ý nghĩa.
Cầm lấy chùy gỗ, hắn ta lần nữa xông lên, muốn bức lui Dương Gian như vừa rồi.
Nhưng lúc này hắn ta không còn may mắn như hồi nãy nữa.
Không có đồng đội hỗ trợ, quỷ ảnh trong nháy mắt bao phủ qua, trực tiếp xâm lấn thân thể của Vương Phong.
Còn chưa động thủ, cả người đã rơi vào trạng thái cứng ngắc, đứng yên tại chỗ. Thân thể dần mất đi tri giác, vô pháp động đậy. Đồng thời hắn ta cảm thấy trong thân thể có một cỗ khí tức âm lãnh đang bao phủ, sau đó chui về phía đầu hắn ta.
- Mấy người sẽ không thực sự nghĩ rằng ba người liên thủ thì có thể đối kháng lại được với tôi đó chứ.
Dương Gian không mặn không nhạt nói, đồng thời nhìn chằm chằm vào người gọi là Khúc Hồng Đào kia.
- Cái này… Chuyện này…
Đến giờ phút này Khúc Hồng Đào mới giật mình, nhưng không biết nên làm gì, chỉ đứng yên tại chỗ.
Hắn ta đã không còn cần thiết phải ra tay nữa, bởi vì cuộc chiến này đã kết thúc từ lúc chưa bắt đầu. Hai người đồng bạn kia của hắn ta không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, lập tức bị áp chế. Dù hiện tại hắn ta có nhào lên cũng không làm nên chuyện gì.
Bàn tay hơi dùng lực một chút, người đàn ông đang bị hắn bóp cổ lập tức tru lên đầy thống khổ. Cổ hắn ta như muốn bị vặn gãy. Đồng thời, điều khiến cho hắn ta cảm thấy kinh dị nhất chính là toàn bộ lực lượng linh dị ở trong cơ thể giống như bị biến mất vậy, không hề có động tĩnh.
Người trước mặt không chỉ áp chế hắn ta, mà còn áp chế cả con lệ quỷ trong người hắn ta nữa.
- Chênh lệch này cũng quá lớn đi.
Ưng Ca thấy vậy lập tức tỏ ra sững sờ.
Rõ ràng vừa nãy đám người Vương Phong còn có thể đẩy lùi tập kích của Dương Gian, có cảm tưởng hai bên ngang hàng nhau. Thế nhưng lần này còn chưa bắt đầu đã bị thua rồi, bọn họ hoàn toàn không có lục đánh trả. Vả lại lần này Dương Gian cũng sử dụng lực lượng linh dị giống như lần trước mà.
Nhưng đối với Lý Dương mà nói, cái này cũng không có gì kỳ quái.
Bởi vì hắn ta biết, vừa nãy Dương Gian chỉ là đang thăm dò năng lực của mấy người kia mà thôi. Sau khi thăm dò rõ ràng, lần thứ hai ra tay, hắn chỉ cần đưa ra một ít điều chỉnh là mọi việc sẽ khác ngay, có thể nhẹ nhàng chiến thắng. Thậm chí còn không cần lãng phí sức lực.
Loại chuyện như vậy, người ngoài nghề là không thể nào nhìn ra được.
Chỉ có những ngự quỷ nhân lợi hại mới hiểu. Việc ra tay tùy ý như vậy đại biểu cho thực lực đáng sợ.
- Hiện tại để tôi nhìn xem mấy người các cậu biết được những cái gì nào.
Dương Gian không nói nhảm quá nhiều, chỉ cần dùng quỷ ảnh xâm nhập đầu của Vương Phong liền có được kết quả.
Hiện tại ít nhiều gì tin tức tình báo của một người đưa thư tầng bốn vẫn có tác dụng đối với hắn.
Trước đó, hắn cũng có ý định xâm lấn trí nhớ của Ưng Ca, nhưng vì sự tồn tại của Liễu Thanh Thanh nên mới từ bỏ.
Hiện tại đã có vật thay thế tốt hơn, như vậy hắn không có lý do gì để bỏ qua cả.
- Bọn tôi… bọn tôi đưa chùy gỗ cho cậu. Tha cho bọn tôi một con đường sống đi. Giết bọn tôi cậu cũng không có được bất cứ chỗ tốt nào.
Lúc này thân thể Vương Phong đang bị áp chế, gian nan lắm hắn ta mới rặn ra được câu kia.
Dương Gian không nói gì, trong quá trình đánh cắp trí nhớ, hắn cũng sửa lại luôn trí nhớ của Vương Phong. Nhằm đề phòng việc tên Vương Phong này ghi hận, đến lúc nào đó muốn tìm hắn liều mạng, lén lút ngáng chân, gây ra phiền toái không cần thiết.
Dù sao tên này nói cũng đúng, hiện tại giết người không phải là một ý kiến hay.
Ngoài cửa đang có quỷ, nếu trong phòng lại có quỷ. Như vậy tối hôm nay bọn họ sẽ khá là khó chịu. Có thể hắn không sợ, nhưng cũng cần phải suy nghĩ một chút cho đoàn đội. Nhiệm vụ đưa thư còn chưa bắt đầu, giảm quá nhiều quân số không phải là một chuyện tốt.
- Sớm nói như vậy chẳng phải là không có chuyện gì rồi hay sao?
Sau nửa ngày Dương Gian mới mở miệng nói chuyện. Hắn lạnh lùng buông tay ra, buông người đưa thư trước mặt xuống.
Cũng chậm rãi thu hồi quỷ ảnh khỏi người Vương Phong.
Việc đánh cắp trí nhớ đã hoàn thành, cũng đã thuận lợi sửa đổi trí nhớ.
Đối phó với những người ở cấp độ này, gần như sẽ không phát sinh bất cứ chyện gì ngoài ý muốn.
Sắc mặt Vương Phong khẽ biến. Hắn ta cảm thấy cỗ khí tức âm lãnh trong thân thể dần thối lui, đồng thời bản thân lần nữa khôi phục hành động. Tuy nhiên hắn ta cảm thấy bản thân đã phát sinh biến hóa nào đó, không còn giống với trước kia. Nhưng lại không nói ra được loại biến hóa kia là gì, điều này khiến cho hắn ta cảm thấy rất bất an.