Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1980 - Chương 1981: Thú Vị

Chương 1981: Thú Vị

- Vậy mà thực sự buông tha cho bọn tôi?

Vương Phong vẫn có cảm giác kinh ngạc như cũ. Bởi vì dựa theo những cuộc xung đột giữa các người đưa thư trước đó, hai bên gần như là không chết không thôi. Không thể nào có chuyện đang chiếm ưu thế tuyệt đối lại thu tay cả.

Dương Gian nói:

- Sao vậy? Muốn làm lần nữa à?

- Không, tha cho bọn tôi đi. Thành thực xin lỗi vì chuyện vừa nãy.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng hắn ta vẫn phải giao ra cây chùy gỗ kia.

Sau khi nhận lấy, Dương Gian khẽ quan sát một chút.

Chiếc chùy gỗ này không lớn, giống như đồ dùng của mấy ông thợ mộc. Điểm khác biệt duy nhất chính là nó có hơi cũ kỹ, máu trên thân chùy đã khô. Trông nó giống như một món hung khí, từng giết người.

Không cần nghi ngờ gì nữa, đây là một vật phẩm linh dị.

Cái giá sử dụng của nó là… Dương Gian khẽ hồi tưởng lại trí nhớ của Vương Phong. Nhưng lại không tìm được bất cứ tin tức nào có quan hệ với cái giá của việc sử dụng chùy gỗ.

Nguyên nhân của việc này rất đơn giản, thời gian mà Vương Phong đạt được chiếc chùy gỗ này cũng không lâu, chưa dùng được mấy lần. Vì thế tạm thời hắn ta chưa phát hiện ra cái giá của việc sử dụng món đồ này.

"Lại cần phải tìm tòi hay sao?"

Thấy vậy, Dương Gian tiện tay ném chùy gỗ cho Lý Dương.

- Cầm lấy đi, tại thởi điểm then chốt có thể dùng nó đẩy lùi lệ quỷ.

Trong tay hắn đã có thanh sài đao cùng đinh đóng quan tài, tạm thời không dùng được thứ này. Như vậy chi bằng dứt khoát đưa cho Lý Dương, tăng cường thực lực của hắn ta.

Lý Dương có chút kinh ngạc:

- Đưa cho tôi sao?

Dương Gian nói:

- Cùng đội ngũ thì không cần phải chú ý nhiều như vậy. Nhưng tốt nhất cậu nên tìm tòi một chút. Còn chưa biết cái giá của thứ này đâu. Nếu không phải là trường hợp đặc biệt, cố đừng sử dụng đến nó.

- Tôi biết rồi, đội trưởng.

Dù nói như vậy, nhưng trong lòng Lý Dương cũng có chút hoan hỉ.

Có món đồ linh dị này, tỷ lệ sinh tồn của hắn ta sẽ tăng cao hơn nhiều.

Khúc Hồng Đào, Vương Phong, còn có một người đưa thư khác thấy vậy mặt đều đen lại.

Đồ bảo mệnh quan trọng như vậy lại bị người này tiện tay ném ra ngoài, đưa cho người khác. Căn bản không hề coi cái này là chuyện gì quan trọng.

- Nếu không còn chuyện gì khác, vậy bọn tôi cũng xin phép trở về tủ quần áo đây.

Vương Phong nói, hắn ta không hề muốn ở lại đây dù chỉ một giây một phút.

Nhưng Dương Gian lại nói:

- Không, mấy người phải chờ ở trong căn phòng này.

- Cậu…

Khúc Hồng Đào thiếu chút nữa đã nhịn không được phải nổi giận.

Nhưng lập tức bị hai người bên cạnh ngăn cản, sau đó khẽ lắc đầu ra hiệu một cái.

Đã chịu thiệt nhiều như vậy, cũng không cần thiết chấp nhặt chuyện này để rồi phải mất mạng.

….

Tối nay, bên trong phòng ngủ phòng 404 của bưu điện quỷ, hình như có tụ tập hơi nhiều người.

Dương Gian, Lý Dương, Vương Thiện, Dương Tiểu Hoa, Liễu Thanh Thanh, Ưng Ca, lại thêm ba người mới chui từ trong tủ ra, như vậy tổng cộng có đến 9 người.

Nhưng chút người đó lại bị chia cắt thành mấy đội ngũ nhỏ.

Dương Gian cùng Lý Dương là một đội, Liễu Thanh Thanh cùng Ưng Ca là một nhóm, Vương Phong, Khúc Hồng Đào cùng người đưa thư kia là một bọn, còn lại Dương Tiểu Hoa và Vương Thiện, hai kẻ râu ria bình thường. Hai người này là cỏ đầu tường, có thể vì mạng sống mà tùy thời thay đổi lập trường.

Yên tĩnh, trầm mặc, khiến cho bầu không khí bên trong căn phòng có chút cổ quái.

Mặc dù nhìn qua thì thấy dường như tất cả mọi người đều bình an vô sự, nhưng trong lòng mỗi người đang nghĩ gì thì không ai biết.

Ngoài cửa.

Tiếng bước chân gấp rút đi qua đi lại vẫn còn.

Quỷ đang quanh quẩn ngoài cửa, không hề rời đi.

Chính loại hoàn cảnh đặc thù này mới khiến cho tất cả mọi người đều cố gawnhs nhẫn nhịn, không có lập tức động thủ, sống mái với nhau.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều cùng có ý định, chỉ cần có cơ hội, sẽ lập tức liều chết đánh cược một lần.

Lúc này, Liễu Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm vào Vương Phong, giống như nhìn kẻ thù giết cha giết mẹ vậy. Nguyên nhân là do vừa rồi tên này đã dùng chùy gỗ gõ cô ta một cái, khiến cho đầu bị biến dạng, đến hiện tại cũng chưa thể khôi phục lại như cũ. Hơn nữa, nhìn bộ dạng này, có lẽ mãi mãi sẽ không thể khôi phục lại được.

Mặc dù tổn thương không lớn.

Nhưng lại khiến cho cô ta không thể chịu đựng loại kết quả này.

Mà Vương Phong lại đang cảnh giác nhìn Dương Gian. Hai người đồng bọn ở bên cạnh cũng giống như vậy, bọn họ đều cảm thấy Dương Gian là uy hiếp lớn nhất.

"Thú vị"

Dương Gian thu hết biểu hiện của tất cả mọi người ở trong mắt.

Hôm nay hắn không ra tay xử lý bất cứ người nào, có thể nói là đã tận lực khắc chế. Nếu không, đừng nói là ba người đưa thư Vương Phong, dù cho là Liễu Thanh Thanh và Ưng Ca cũng không thể nào sống đến hiện tại.

Bình Luận (0)
Comment