Nguyên nhân khá đơn giản.
Tối hôm nay bưu điện quỷ tầng bốn quá nguy hiểm, Dương Gian không muốn tình hình lại phức tạp hơn nữa.
Với lại, dù muốn động thủ thật thì cũng không cần thiết phải động thủ vào lúc này.
"Cứ để cho bọn họ sống thêm một lúc đi. Mọi chuyện chờ đến sáng mai lại tính tiếp."
Dương Gian tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Dương Tiểu Hoa thấy vậy cũng đi đến ngồi xuống bên người Dương Gian.
Mặc dù cô ta biết ở đây Dương Gian đắc tội rất nhiều người. Nhưng những người kia đều là râu ria. Từ đầu đến cuối, người duy nhất có đủ năng lực giúp cô ta sống sót chỉ có mình Dương Gian.
Cho nên, nếu có cơ hội, Dương Tiểu Hoa không chút do dự mà nịnh nọt Dương Gian, để đổi lấy cơ hội sống.
- Hình như hiện tại cũng không nguy hiểm như lúc trước nữa.
Lúc này, Lý Dương đang ngồi dựa vào cửa phòng, nhằm đề phòng lệ quỷ từ phía ngoài xâm lấn vào. Nhưng so với tình huống vừa rồi, hiện tại mọi thứ đã coi như khá an toàn. Dường như thời điểm hung hiểm nhất đã trôi qua.
Nhưng hiện tại chỉ mới 8 giờ 30 phút, còn chưa đến 9 giờ tối.
Đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu.
Ở bên trong phòng, 9 người tự ngồi yên tại chỗ, không ai nói gì, lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh. Nhưng không có một ai trong bọn họ buồn ngủ. Cả đám đều cực kỳ cẩn thận. Chỉ cần có chút gió thổi qua là lập tức bừng tỉnh.
Thời gian từng giờ trôi qua.
Chín giờ đúng, chín giờ mười, chín giờ ba mươi… Mười giờ.
Mấy giờ sau đó, mọi việc vẫn luôn bình an vô sự.
Quyết định của Dương Gian là đúng, trốn vào trong phòng 404 thực sự có thể tránh né tập kích của lệ quỷ. Nếu hiện tại đám người mà còn chờ ở trên hành lang, không biết bọn họ sẽ phải đối mặt với hung hiểm như thế nào nữa.
Tinh thần căng cứng trong thời gian dài, cộng thêm mấy giờ bình yên vô sự, khiến cho đám người hơi chút thả lỏng.
Vừa mới buông lỏng, cơn mệt mỏi lập tức ập đến, khiến cho một vài người bắt đầu ngủ.
Dương Tiểu Hoa không hề ngủ, nhưng lại có hơi buồn ngủ, vì thế khiến cho cô ra hơi gật gà gật gù. Chỉ là mỗi lần bừng tỉnh, cô đều khẽ vỗ vỗ mặt, bóp bóp một ít vào da thịt, khiến cho bản thân thanh tỉnh.
Cô ta quay sang nhìn bên cạnh.
Nhìn thấy Dương Gian còn ngồi yên tại chỗ, mặc dù hắn không động, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Sau đó nhìn sang bên khác, phát hiện ra Lý Dương đang trợn tròn hai mắt, không hề có chút nào gọi là buồn ngủ.
Cô ta lại tiếp tục quan sát những người khác.
Trên cở bản những người kia đều không khác mấy, có người nhắm mắt duy trì sự tình táo, cũng có người cố nén cơn buồn ngủ, cố cảnh giác canh chừng bốn phía.
Cuối cùng, Dương Tiểu Hoa nhìn về phía Vương Thiện, lúc này hắn ta đang ngồi xổm trong góc tường, đầu hơi cúi xuống, không có động tĩnh, dường như đã ngủ.
- Vương Thiện, cậu đừng có ngủ chứ.
Dương Tiểu Hoa nhỏ giọng hô, hi vọng Vương Thiện có thể duy trì sự tỉnh táo. Tránh trường hợp đến khi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn lại không kịp phản ứng.
Nhưng Vương Thiện không hề phản ứng, dường như không nghe được tiếng gọi của cô ta.
Dương Tiểu Hoa đưa tay lay nhẹ Vương Thiện. Nhưng không đợi cho cô ta kịp mở miệng hỏi, cánh tay vừa chạm đến người Vương Thiện đã vội vàng rụt lại.
Bởi vì thân thể Vương Thiện lạnh lẽo đến mức không tưởng, cứ như một cỗ thi thể vậy, không hề có chút nhiệt độ nào.
- Vương Thiện?
Lúc này, Dương Tiểu Hoa mới dùng lực đẩy thân thể của Vương Thiện. Ngay lập tức, thân thể của hắn ta ngã xuống bên cạnh, nằm rạp trên mặt đất, cả người lạnh ngắt, không hề tỉnh lại.
Chết? Chết rồi?
Khẽ giật mình, phải một lúc sau Dương Tiểu Hoa mới phản ứng lại, ý thức được sự bất thường.
- Vương Thiện chết rồi.
Cô ta lập tức hô to một câu.
Âm thanh quanh quẩn trong phòng, trong nháy mắt đánh thức tất cả mọi người. Ai nấy đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía này.
Mượn chút ánh sáng le lói, không thực sự rõ ràng ở trong phòng, bọn họ nhìn thấy thi thể của Vương Thiện.
- Chết rồi? Sao có thể chứ?
Ưng Ca đột nhiên đứng dậy, lập tức đi quan sát thi thể của Vương Thiện.
- Chết thật rồi, vả lại chỉ vừa mới chết cách đây không lâu. Ngực còn hơi ấm, tuy nhiên không hề có dấu hiệu cho thấy bị lực lượng linh dị ăn mòn… Hình như hắn ta bị đột tử.
Đột tử?
Người đàn ông gọi là Khúc Hồng Đào kia thình lình bổ sung một câu:
- Ưng Ca, cậu cảm thấy một người vừa rồi còn đang sống sờ sờ lại có thể đột nhiên bị đột tử hay sao?
Vương Phong nói:
- Không phải là không có khả năng đó, nhưng nó rất nhỏ. Nhưng mà tôi nói trước, cái chết của hắn ta không hề liên quan gì với chúng tôi hết. Mấy người cũng đừng nên đổ lên đầu của ba người bọn tôi. Với lại, bọn tôi cũng không đến mức ra tay để động thủ với một kẻ râu ria như hắn ta đâu.