Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1983 - Chương 1984: Khúc Mắc

Chương 1984: Khúc Mắc

Ngay lúc này, bầu không khí bên trong phòng 404 có chút quỷ dị.

Lời nhắc nhở của Dương Gian khiến cho đám người ý thức được tình huống có chút gì đó không đúng.

Vương Thiện đã chết, nếu không phải là đột tử hay bị người khác âm thầm xử lý, vậy thì khả năng lớn nhất cũng chính là chết vì chuyện linh dị. Mà vừa nãy mọi người cũng đã kiểm tra kỹ bên trong phòng rồi. Mặc dù trên giường còn sót lại một cỗ thi thể, nhưng cỗ thi thể kia không có bất cứ vấn đề nào cả.

Cho nên có thể loại trừ khả năng căn phòng có vấn đề.

Như vậy chỉ còn lại một trường hợp, đó chính là trong đám người có một người là quỷ.

Tất cả mọi người đều biếc việc bưu điện quỷ tầng bốn bị lệ quỷ xâm lấn. Cũng chính vì thế, người đưa thư tầng bốn mới nghi kỵ, đề phòng lẫn nhau, thậm chí là tranh đấu với nhau.

Nhưng rốt cục con quỷ xâm lấn kia là ai thì cho đến giờ không một người nào biết.

Có thể nói con quỷ kia núp rất sâu.

Đồng thời cũng rất khó tìm được nó. Bởi vì nếu dễ nhận biết thì nó đã sớm bị người đưa thư tầng bốn tìm ra rồi.

Lý Dương vẫn đứng yên trước cửa phòng, hắn ta khẽ liếc mắt nhìn qua đám người một lượt, sau đó nói:

- Như vậy, trong đám người chúng ta, ai mới là con quỷ đang ẩn giấu tại tầng bốn đây? Nếu không nghĩ ra cách tìm được nó, đêm nay sẽ tiếp tục có người chết. Hiện tại còn chưa đến mười một giờ, từ lúc này đến sáng còn hơn 6 tiếng lận.

Lời này vừa ra, sắc mặt của nhiều người dều khẽ đổi.

Đúng thế.

Nếu quỷ đang ở bên trong một người nào đó mà nói, 6 giờ tiếp theo đây, đám người sẽ không thể nào yên ổn. Vừa mới bắt đầu đã chết mất một cái, đoạn thời gian còn lại hẳn dư để cho nó giết tiếp hai ba người.

Dương Tiểu Hoa sắc mặt đột biến, sau khi ý thức được điểm này, cô ta liền dựa sát người Dương Gian hơn.

Điều duy nhất mà cô ta có thể khẳng định lúc này chính là hai người Dương Gian và Lý Dương không phải quỷ. Còn những người khác, cô ta không thể nào yên tâm được.

- Tôi cảm thấy trong ba người sẽ có một người là quỷ. Giống như lúc trước đã nói, quỷ ở tầng bốn, còn bọn tôi là người đưa thư tầng ba mới lên. Cho nên mấy người chúng tôi có thể loại trừ. Như vậy chỉ còn lại ba người các cậu, cả Ưng Ca nữa, bốn người là đối tượng khả nghi nhất.

Liễu Thanh Thanh lập tức nói, cô ta nhìn chằm chằm vào đám người Vương Phong, Khúc Hồng Đào.

- Xác suất Ưng Ca là quỷ không hề lớn, bởi vì hắn ta đi theo đội ngũ bọn tôi từ đầu đến giờ, nhưng cả nhóm chưa từng xuất hiện tổn hao. Nếu hắn ta là quỷ, chắc chắn sẽ không nhịn đến giờ mới ra tay. Ngược lại là ba người, từ sau khi mấy người xuất hiện liền xảy ra bất trắc. Cho nên đáp án khá rõ ràng.

Cô ta một mực đinh ninh rằng ba người đưa thư tầng bốn kia tuyệt đối có vấn đề.

Mặc dù không biết ai là quỷ, nhưng chắc chắn là một trong ba.

Mặc dù lời này của Liễu Thanh Thanh có một phần là cố tình nhắm vào, nhưng lời phân tích cũng khá có lý. Dựa theo mạch suy nghĩ của cô ta mà nói, ba người này đúng là có hiềm nghi lớn nhất.

- Cô đừng có nói xằng nói bậy. Nếu trong ba người chúng ta có quỷ, như vậy đoạn thời gian trốn trong tủ, hai người còn lại chắc chắn đã bị nó giết chết rồi. Không thể nào có chuyện cả ba còn sống sót đến giờ, cho nên tôi có thể khẳng định ba người bọn tôi không có vấn đề. Mà vấn đề nằm ở trong mấy người.

Vương Phong lập tức dùng lý lẽ để phủ nhận.

Chuyện này không thể nói đùa được.

Không cẩn thận là mất mạng như chơi.

Liễu Thanh Thanh lạnh lùng nói:

- Có phải hay không chỉ cần thử một lần là biết. Trước tiên đuổi ba người các cậu ra khỏi phòng, sau đó nhìn xem bên trong phòng có xảy ra vấn đề hay không là được.

Người đưa thư tên Khúc Hồng Đào kia tức giận quát.

- Cái đồ đàn bà điên này, muốn hại chết mấy người bọn tôi thì cứ nói, quanh co lòng vòng làm gì. Tôi cảm thấy cô mới là người có vấn đề lớn nhất. Bị chùy gỗ gõ một cái đều không chết, chắc chắn không phải người bình thường.

Liễu Thanh Thanh nói:

- Nghi ngờ của cậu không có căn cứ. Đừng có coi người khác là kẻ ngu, có thể sống sót lên đến tầng này thì có ai là ngu đâu. Trừ phi cậu có thể đưa ra chứng cớ xác thực.

Nhất thời Khúc Hồng Đào kìm nén không nói nên lời.

Hắn ta đương nhiên biết mấy lời nói suông này không có sức thuyết phục, chỉ là muốn phát tiết sự bất mãn đối với Liễu Thanh Thanh mà thôi.

Với lại, nếu thực sự bị đuổi ra khỏi căn phòng này, tôi hôm nay chỉ sợ ba người bọn họ sẽ phơi thây.

Lúc này, Ưng Ca đột nhiên nói:

- Bất kể mấy người có khúc mắc gì với nhau, nếu suy đoán lúc trước là chính xác, như vậy tiếp theo kiểu gì cũng có người bị hại thứ hai xuất hiện. Cho nên, chúng ta tốt nhất nghĩ ra cách gì đó để giải quyết trước khi người tiếp theo bị giết. Còn hiện tại, dù có nội chiến với nhau cũng không có bất cứ chỗ tốt nào.

Bình Luận (0)
Comment