Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1984 - Chương 1985: Không An Toàn

Chương 1985: Không An Toàn

- Dương Gian, cậu cảm thấy thế nào?

Hắn ta biết quyền nói chuyện của bản thân không lớn, cho nên mới đẩy vấn đề này lại cho Dương Gian.

Ở trong căn phòng nhỏ này, lời Dương Gian nói ra chính là chân lý.

Những người khác nhao nhao nhìn về phía Dương Gian, muốn xem hắn nói như thế nào.

Quỷ ảnh màu đen khẽ lắc lư, chậm rãi thu hồi khỏi thi thể của Vương Thiện.

Vừa rồi hắn đang đánh cắp trí nhớ của Vương Thiện.

Mặc dù Vương Thiện đã chết, nhưng thời gian chết chưa lâu, nên quỷ ảnh còn có thể đánh cắp được trí nhớ. Chỉ là đoạn trí nhớ này không được toàn diện như lúc còn sống.

Ý đồ của hắn là muốn thông qua chút trí nhớ này để nhìn xem, liệu có tìm ra được nguyên nhân cái chết của Vương Thiện không.

Nhưng cực kỳ đáng tiếc.

Hắn không tìm ra được.

Vương Thiện đúng là chết bất đắc kỳ tử trong lúc nghỉ ngơi, ngay cả bản thân hắn ta cũng không biết nguyên nhân là gì.

- Vội cái gì chứ.

Lúc này, Dương Gian khẽ ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười băng lãnh.

- Nếu quỷ đã ở trong phòng mà mọi người lại không muốn đi ra ngoài. Như vậy tất cả cứ ngồi yên ở đây chờ là đươc rồi. Chờ đến khi người chết gần hết, kiểu gì quỷ chẳng lộ mặt ra.

Vương Phong kinh hãi nói:

- Cậu đang nói đùa hay sao vậy?

Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta.

- Thế cậu là quỷ à?

Vương Phong lập tức nói:

- Tôi chắc chắn không phải.

Dương Gian nói:

- Nếu cậu đã không phải là quỷ, như vậy việc hiện tại cậu cần làm chính là lo giữ mạng, chứ không phải thảo luận việc ai là quỷ. Nếu cậu có bản lĩnh, vậy dù quỷ có tập kích cậu, cậu cũng có thể sống sót.

Vương Phong hỏi:

- Đây chính là biện pháp của cậu?

Dương Gian nói:

- Không, còn có một biện pháp nữa, đó chính là tôi tự mình ra tay giết sạch những người không liên quan. Khi đó con lệ quỷ đang xen lẫn trong đám người đưa thư tầng bốn tự khắc sẽ bại lộ. Chỉ là làm như vậy mấy người sẽ phải chịu thiệt một chút.

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn qua đám người.

Mấy người Vương Phong, Khúc Hồng Đào, Ưng Ca, Liễu Thanh Thanh đều có chút biến sắc khi bị ánh mắt kia đảo qua, sợ Dương Gian sẽ thực sự ra tay xử lý bọn họ.

Dù sao Dương Gian cũng có năng lực để làm ra chuyện này.

Đồng thời hắn cũng là người ưa hành động, lời kia không phải chỉ là nói trên miệng cho xong.

Kế đó, Dương Gian lại nói tiếp:

- Tuy nhiên, nếu giết mấy người, tôi lại phải mất công đi xử lý quỷ trong người của các cậu nữa. Điều này đối với tôi àm nói khá là phiền toái. Dù gì đi nữa, nếu mấy người còn sống, tôi chỉ cần đề phòng một con quỷ. Nhưng nếu mấy người chết, khả năng trong phòng này sẽ còn nguy hiểm hơn cả bên ngoài.

Những người còn lại nghe hắn nói vậy thì thầm thở phào một hơi.

Chỉ cần gia hỏa này không làm xằng làm bậy là được rồi.

- Nếu đã như vậy thì cứ quyết định như thế đi. Sống hay chết đều dựa vào bản lĩnh.

Liễu Thanh Thanh liếc nhìn Dương Gian một cái, không nói gì thêm.

Vương Phong cũng trầm mặc không nói, coi như thừa nhận phương pháp này.

Tràng diện cãi lộn lập tức bình tĩnh trở lại.

Có một danh nhân nào đó từng nói qua: Ở trong phòng chứa đầy người, nếu ngươi muốn mở cửa sổ, mọi người sẽ không đồng ý. Nhưng nếu người lại muốn dỡ nóc nhà ra, thì tất cả mọi người sẽ đồng ý cho ngươi mở cửa sổ.

Lúc này nếu để cho Dương Gian dỡ nóc nhà, xử lý tất cả mọi người, vậy tất cả mọi người đều sẽ phải chết. Cái này còn không bằng yên ổn cùng dây dưa với con quỷ kia.

Dù sao dây dưa với quỷ đám người chưa chắc đã phải chết toàn bộ.

Trong này có nhiều người như vậy, dù quỷ có muốn giết người, có lẽ nó sẽ không để mắt đến bản thân.

Xác suất chỉ là một phần tám.

Nói không chừng con quỷ kia xui xẻo, để mắt đến Dương Gian, bị Dương Gian xử lý ngay tại chỗ cũng nên.

Nghĩ như vậy, tất cả mọi người dều cảm thấy đây cũng là một cách.

Nhưng kể từ giờ trở đi, mỗi người đều yên lặng tách ra, giữ khoảng cách với người khác. Bọn họ không còn tin tưởng người bên cạnh. Thậm chí Vương Phong và hai người đồng bạn kia cũng vô tình hay cố ý gì đó cách nhau một quãng.

Bởi vì lời vừa rồi của Liễu Thanh Thanh không thể không khiến cho người ta nảy sinh những ý nghĩ sâu xa.

Chỉ có Dương Tiểu Hoa là đặc thù nhất.

Cô ta căn bản không sợ Dương Gian có phải là quỷ hay không là quỷ. Từ đầu đến cuối cứ bám lấy hắn, một bước cũng không rời.

Hoảng sợ, bất an bắt đầu tràn lan trong phòng.

Ngoài cửa, tiếng bước chân gấp rút kia vẫn còn vang vọng, không hề rời đi.

Lần này, bất kể là trong hay ngoài phòng đều có quỷ.

Không có chỗ nào là an toàn.

Đợi ở trong phòng có thể sẽ chết, nhưng ra ngoài đó lại càng nguy hiểm hơn.

- Tôi không muốn đợi ở chỗ này, tôi muốn chui vào tủ quần áo trốn tránh. Ngồi ở chỗ này có khác gì ngồi chờ chết đâu. Nếu đã là ngồi chờ chết, vậy tôi muốn ngồi ở một chỗ an toàn.

Bình Luận (0)
Comment