Người đưa thư tên Khúc Hồng Đào kia đột nhiên nói một câu như vậy, sau đó đứng dậy muốn rời khỏi.
Dương Gian nhìn hắn ta một cái:
- Nếu cậu dám chui vào tủ quần áo, tôi sẽ lập tức giết chết cậu.
Khúc Hồng Đào nghe vậy, lập tức lủi thùi rụt trở về.
- Để cho tôi trốn vào trong đó, có được không? Cứ coi như tôi cầu xin cậu đi.
Dương Tiểu Hoa nói nhỏ, trong giọng nói có mang theo một chút khẩn cầu.
- Tôi không có năng lực đối kháng lực lượng linh dị. Vương Thiện đã chết, tôi cảm thấy người tiếp theo rất có thể sẽ là tôi. Nếu quỷ muốn giết người, nó đương nhiên sẽ chọn người dễ giết nhất. Cho nên ở chỗ này, khả năng tôi chết là cao nhất.
Dương Gian nhìn cô ta một cái rồi chậm rãi nói:
- Chiếc tủ quần áo kia không thể nào ngăn cản tập kích của quỷ. Cô cho rằng chỉ cần chui vào trong đó thì bản thân sẽ an toàn hay sao? Núp ở bên trong chẳng qua có thể che đậy một số động tĩnh mà thôi. Nếu chiếc tủ này thực sự lợi hại như vậy, vừa rồi ba người kia sẽ không đi ra.
Dương Tiểu Hoa có chút không chắc nói:
- Có thể nó sẽ phát huy được một chút tác dụng cũng nên.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Tùy cô. Mặc dù tôi đã đáp ứng chiếu cố cô, nhưng nếu cô muốn đi tìm đường chết tôi cũng sẽ không ngăn cản.
- Tôi hiểu rồi.
Dương Tiểu Hoa thấy hắn nói như vậy đành phải từ bỏ ý nghĩ kia.
Sau cuộc tranh cãi ngắn ngủi, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Thời gian bất tri bất giác đã đi đến mười hai giờ khuya.
Trong quãng thời gian này, mọi thứ đều bình thường, không một ai bị giết.
Điều này khiến cho đám ngươi không khỏi hoài nghi, Vương Thiện có thực sự bị lệ quỷ tầng bốn giết không? Vì sao lâu như vậy mà con quỷ kia chưa xuất hiện.
Ngay khi đám người nghĩ mọi việc sẽ tiếp diễn như này, ở bên ngoài phòng đột nhiên xuất hiện động tĩnh.
- Bụp! Bụp!
Tiếng va đập ngột ngạt lại đột nhiên quanh quẩn trong hành lang của bưu điện quỷ.
Con quỷ kia lại bắt đầu đụng vào thứ gì đó.
Tuy nhiên, dựa theo tiếng động này, hẳn con quỷ kia đang đụng vào cửa.
Hình như là cửa của căn phòng đối diện. Mặc dù có chút hãi hùng khiếp vía, nhưng quỷ cách phòng số 404 hơi xa, tạm thời không cần phải lo lắng.
…
Hơn mười hai giờ sáng.
Hiện tượng linh dị trong tầng bốn của bưu điện quỷ dường như còn sinh động hơn so với trước. Bình thường quỷ bị quy tắc của bưu điện quỷ áp chế, nhưng hiện tại, chúng đã hoàn toàn bị mất khống chế.
Từng tiếng đầu đập vào cửa ngột ngạt quanh quẩn.
Phía người cửa, tiếng bước chân gấp rút vang lên. Thậm chí, thi thoảng còn có thể nghe thấy được phía ngoài hành lang đang có người qua lại.
Điều khiến cho người ta cảm thấy rùng mình nhất chính là mọi người mơ hồ nghe thấy được một tiếng ca truyền đến từ chỗ nào đó của bưu điện quỷ. Giọng ca này rất đặc biệt, giống như các kép hát hát hí khúc vậy. Chỉ là loại âm thanh này hơi ngắt quãng, khi tỏ khi mờ, không thể nào nghe rõ ràng. Đồng thời, dựa vào khoảng cách mà phán đoán, vị trí kia hẳn cực kỳ xa.
Chỗ đó đã nằm ngoài phạm vi của tầng bốn, giống như là âm thanh phiêu đãng đến từ phía ngoài tầng bốn, lại giống như nó truyền đến từ phía ngoài bưu điện quỷ.
Những hiện tượng linh dị này xuất hiện khiến cho người ta chỉ muốn che lỗ tai, cái gì cũng không muốn nghe.
Giờ phút này.
Bên trong phòng ngủ của phòng 404 đã có hai cỗ thi thể.
Một cỗ thi thể nằm trên giường, bị hư thối cao độ. Một cỗ thi thể khác là Vương Thiện, vừa mới chết không lâu. Nhưng hiện tại đã bắt đầu cứng ngắc, băng lãnh.
Ở bên trong bưu điện quỷ, tốc độ chuyển biến xấu của thi thể càng nhanh hơn so với bên ngoài.
- Rầm!
Tại khoảng chừng mười hai giờ hai mươi phút, vẻ yên tĩnh của căn phòng ngủ đột nhiên bị phá vỡ.
Tiếng bước chân qua qua lại lại ở ngoài cửa lập tức dừng. Ngay sau đó, cánh cửa bằng gỗ giống như bị thứ gì đó đột nhiên đạp một cái.
Cú đạp này cực kỳ đột ngột, hiện tại Lý Dương đang ngồi canh cửa có chút thả lỏng, nên không kịp phản ứng. Cả người hắn ta bị đá té nhào, bị đụng bay ra ngoài. Vốn dĩ cửa phòng đang đóng chặt, nhưng lúc này lại bị cú đá kia mở toang.
Bên ngoài là một mảnh không gian đen kịt.
Một luồng gió âm lãnh thổi từ ngoài vào, xua tan đi bầu không khí đục ngầu ở trong phòng.
Mà ở bên ngoài cửa phòng lại không có một ai, chỉ có một đống dấu chân dính bùn đất, nằm đầy đất.
- Chết tiệt.
Lý Dương thực sự sợ hãi, mặc dù hắn ta có năng lực chặn cửa. Nhưng không thể nào sử dụng nó mỗi giây mỗi phút, nếu không hắn ta đã sớm chết vì lệ quỷ khôi phục. Cho nên bình thường hắn ta luôn tựa ở cửa phòng, đó là vì như vậy hắn ta liền có thể sử dụng năng lực chặn cửa trong thời gian ngắn nhất.