Đó là phía mà Khúc Hồng Đào nhìn trước khi chết.
Chỗ đó có hai người.
Ưng Ca và Liễu Thanh Thanh.
- Một trong hai người là quỷ.
Ưng Ca lạnh lùng nói:
- Cậu cũng dừng có chỉ bậy chỉ bạ. Vừa nãy, nếu không phải tôi đẩy lùi con lệ quỷ phía ngoài cửa, thì hiện tại số người chết trong phòng sẽ không chỉ có một. Vừa rồi tôi bận rộn giúp mọi người, thế mà hiện tại cậu lại không kịp chờ đợi muốn hãm hại tôi. Vương Phong, cậu đúng là đủ hung ác.
- Ưng Ca, cậu là người khả nghi nhất. Lúc trước lời Liễu Thanh Thanh nói là đúng, quỷ đang xen lẫn trong người đưa thư tầng bốn. Cho nên bất kể là cô ta, hay Dương Gian, bọn họ đều không phù hợp điều kiện. Chỉ có cậu là phù hợp nhất. Với lại, trước đó cậu đã bị toàn bộ người đưa thư tầng bốn cô lập, nếu không cậu cũng không ở một mình trong phòng 402. Nếu như cái này vẫn chưa thể nói rõ, vậy hiềm nghi lớn nhất chính là trước kia cậu từng tiếp xúc qua thi thể của Lý Dược.
- Khẩu súng trong tay cậu cùng đống tro cốt mà cậu dùng lúc trước chính là vật phẩm linh dị của Lý Dược. Lý Dược là ai, tôi nghĩ hẳn tất cả mọi người đều biết chứ.
- Hắn ta là người đưa thư từ tầng ba đến tầng bốn, cũng là người mang con quỷ kia vào. Mặc dù hiện tại hắn ta đã chết, nhưng con lệ quỷ kia vẫn còn đó.
Vương Phong một hơi nói ra toàn bộ những gì cần nói. Có thể nói năng lực phân tích cùng phán đoán của hắn ta không kém, giống như đã nắm rõ chân tướng vậy. Có thể chắc chắn rằng Ưng Ca là quỷ.
Liễu Thanh Thanh khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ nhìn về phía Ưng Ca.
Nói như vậy, khả năng hắn ta là quỷ còn lớn hơn Vương Phong.
Hiện tại không còn quá nhiều đối tượng tình nghi.
Trừ hai người Vương Thiện và Khúc Hồng Đào đã chết ra, lại loại bỏ Dương Gian, Lý Dương, còn có người bình thường Dương Tiểu Hoa. Như vậy, những người phù hợp điều kiện chỉ có mấy người, không phải Vương Phong, thì là người đồng bạn bên cạnh, hoặc là Ưng Ca.
Nhưng khả năng là Ưng Ca quá lớn.
Vật phẩm linh dị trong tay hắn ta có liên quan với Lý Dược, còn nữa, trước khi chết Khúc Hồng Đào cũng nhìn về phía Ưng Ca.
- Cho nên, cậu chính là quỷ.
Dương Gian bình tĩnh nhìn hắn ta, đồng thời nhặt cây trường thương ở bên cạnh lên.
Liễu Thanh Thanh lập tức lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với Ưng Ca.
Ưng Ca vội vàng giải thích:
- Không, không phải tôi. Dương Gian, cậu bình tĩnh một chút. Cho dù cậu giết tôi, quỷ chắc chắn vẫn còn ở trong phòng. Nhưng tôi không muốn dùng cái chết của mình để chứng minh lời Vương Phong nói là sai.
Dương Gian chậm rãi đứng dậy:
- Lời phân tích của Vương Phong rất có đạo lý, ngay cả tôi cũng cảm thấy đúng.
Vương Phong tiếp tục nói:
- Tôi nghĩ người bị quỷ xâm lấn, khả năng cũng không biết. Chuyện này là rất bình thường, trước kia, khi đi đưa thư tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy. Những người kia bị lực lượng linh dị bám vào, sống sót trong đoạn thời gian ngắn ngủi, còn tự cho rằng bản thân không có việc gì. Ưng Ca, hiện tại cậu bảo mình không phải quỷ tôi cũng không cảm thấy kỳ quái. Nếu không phải như vậy, con quỷ kia cũng không ẩn tàng sâu như thế đâu. Cho đến hiện tại còn chưa tìm ra được.
- Dừng tay, tôi thực sự không phải quỷ. Cậu phải tin tưởng tôi, nếu tôi là quỷ, vừa nãy tôi cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.
Ưng Ca nhìn thấy Dương Gian đi đến, nhịn không được lùi ra sau hai bước.
Đối mặt với Dương Gian, hắn ta không dám phản kháng.
Hắn ta hiểu rõ, chỉ cần hắn ta vừa động thủ, cho dù không phải quỷ, cũng sẽ bị xử lý lập tức.
Con ngươi của Dương Gian khẽ lóe ra ánh sáng màu đỏ. Ở trong căn phòng tối tăm, nó cực kỳ bắt mắt. Cây trường thương ở trong tay hắn khẽ tụ lực, sau đó trực tiếp bay về phía Ưng Ca.
Hắn động thủ.
Ưng Ca kinh hãi, giống như đã ngửi thấy mùi vị tử vong vậy.
Nhưng mà, chỉ sau một giây, cây trường thương kia lại đóng đinh ở trên mặt đất. Thành thành thật thật đâm xuyên qua thi thể của Vương Thiện.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Cậu đương nhiên không phải quỷ, bởi vì quỷ chính là Vương Thiện.
Ở trên mặt đất, giờ phút này, thi thể của Vương Thiện khẽ co rút lại, phát ra tiếng kêu thê lương, khiến cho mọi người kinh hãi. Nhưng rất nhanh, cỗ thi thể này liền bất động, không có động tĩnh.
Áp chế của đinh đóng quan tài đã hình thành, dù con quỷ kia có hung hãn cỡ nào cũng không thể tránh thoát.