Bọn họ nhìn thấy trong tay người này cầm một cây trường trương cổ quái, đầu kia đang treo một cỗ thi thể đã cứng ngắc.
Cỗ thi thể kia là một người thanh niên lạ lẫm, chưa từng thấy qua. Người này hẳn không phải là người đưa thư tầng bốn, mà là người mới.
- Thật đã xử lý?
Tần Khai vẫn bảo trì thái độ nghi ngờ như trước.
Vương Phong nói:
- Quá trình thì không tiện nói, dù sao kết quả cũng là như vậy. Cậu muốn tin thì tin, không tin thì thôi.
Tần Khai và Đại Mạnh đều yên lặng, không nói lời nào. Hiển nhiên bọn họ cũng không tin tưởng chuyện này lắm.
Nhưng giờ phút này cũng không có người đưa thư tiếp tục xuất hiện nữa.
Nói cách khác.
Sau đêm vừa rồi, trên tầng bốn chỉ còn mấy mống như vậy sống sót. Cái này dường như đã là toàn bộ người đưa thư của tầng bốn.
Quả thức có hơi ít.
Phải biết khi ở tầng ba, một phòng đều chứa ba bốn người đưa thư. Tính thêm phòng của hắn, chí ít cũng phải hai ba mươi người.
Đại Mạnh rút một điếu thuốc ra rồi nói:
- Được rồi, hiện tại không phải là lúc thảo luận chuyện này. Nếu trời đã sáng, vậy chúng ta chuẩn bị kỹ càng đi tiếp thư làm nhiệm vụ thôi. Tôi không muốn ở lại chỗ quỷ quái này nữa.
Nhận thư sớm một chút, sẽ sớm rời khỏi chỗ này.
- Nhìn, đó là cái gì?
Bất chợt.
Liễu Thanh Thanh đưa tay chỉ chỉ về phía sân vườn trong hành lang.
Trên dưới sân vườn đều là một vùng tối tăm, không thể thấy rõ. Nhưng lúc này, lại có một bức thư màu đỏ đậm đang buộc phía dưới bóng bay màu đỏ, chậm rãi hạ xuống.
Quả bóng bay màu đỏ này đang dần dần rơi xuống, sau đó dừng lại tại tầng bốn, chậm rãi lơ lửng giữa không trung.
- Thư màu đỏ đậm?
Nhìn thấy màu sắc của bức thư này, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Thư màu đỏ đậm là loại thư có mức độ khó khăn nhất của bưu điện quỷ. Một khi thành công đưa thư, toàn bộ người đưa thư của một tầng sẽ có thể lên lầu, mà không cần phải quan tâm đến quy tắc đưa ba thư lên một tầng.
Vương Thiện đã chết và Dương Tiểu Hoa cũng chính là đi lên lầu theo cách như vậy.
Chỉ là bình thường, loại thư như vậy không thể nào xuất hiện.
- Thú vị.
Dương Gian thấy vậy liền lộ ra vẻ mỉm cười.
Đây cũng là bức thư màu đỏ cuối cùng.
Sau khi đưa ra ngoài, hắn có thể leo lên tầng năm.
….
Buổi sáng, 6 giờ 10 phút.
Tại bưu điện quỷ tầng bốn, toàn bộ người đưa thư đang tụ tập.
Dương Gian, Lý Dương, Dương Tiểu Hoa, Ưng Ca, Liễu Thanh Thanh, Vương Phong… Tính cả hai người gọi là Tần Khai cùng Đại Mạnh kia nữa là chừng 9 người.
Số lượng cũng không ít.
Thế nhưng, nếu bỏ qua đám người Dương Gian vừa mới lên từ tầng ba, vậy số lượng người đưa thư tầng bốn có thể nói là ít đến đáng thương. Tổng cộng chỉ mới có 4 người, ngay cả 7 căn phòng đều không ở hết.
Bởi vì những người đưa thư khác đều đã chết sạch rồi.
Một phần chết ở trong bưu điện quỷ vào buổi tối, còn lại là chết vì đi đưa thư.
Giờ phút này.
Tất cả mọi người đều đứng ở bên trong hành lang, nhìn lấy quả bóng bay màu đỏ đậm đang lơ lửng trên không trung. Ánh mắt người nào người nấy đều tỏ vẻ ngưng trọng.
Ở phía dưới quả bóng bay màu đỏ kia có buộc một bức thư đỏ đậm.
Đây chính là nhiệm vụ đưa thư lần này.
Tuy nhiên, ngoại trừ bức thư kia ra, không ít người còn nhỉn chằm chằm vào quả bóng bay màu đỏ.
Là người đưa thư tầng bốn đều biết, quả bóng bay màu đỏ đậm này chắc chắn là một vật phẩm linh dị, có năng lực đặc thù. Đây chính là một số phúc lợi ẩn của bưu điện quỷ. Rất nhiều người đưa thư đều có thể lấy được một số vật phẩm đặc thù trong những lần đưa thư.
Ví dụ như chiếc tủ quần áo ở trong phòng ngủ phòng 404, hay cây chùy gỗ nhuốm máu trong tay Vương Phong, hoặc là khẩu súng cũ kỹ của Ưng Ca, cùng bộ sườn xám trên người Liễu Thanh Thanh…
Hiện tại, quả bóng bay màu đỏ đậm này cũng là một món đồ có chứa lực lượng linh dị.
Mặc dù không biết được tác dụng cụ thể, nhưng cái này cũng không ngăn cản đám người nảy sinh ý định muốn lấy nó.
Chỉ là...
Không ít người đều đưa mắt nhìn về phía một người.
Chính là Dương Gian đang cầm cây trường thương màu vàng kim.
Ở trong tầng này, Dương Gian là người duy nhất không giảng đạo lý, không kiêng không nể một ai. Bởi vì năng lực của hắn quá cường đại, đã có thể đối kháng trực diện với lệ quỷ, thậm chí không cần phải lo lắng bản thân bị lệ quỷ giết chết.
Ở trong tình huống như hiện tại, ai lại dám đối kháng với một người như vậy?
Đây không phải là ngại bản thân chết chưa đủ nhanh hay sao?
Dương Gian không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người, chỉ mở miệng nói:
- Thứ này tôi sẽ lấy đi, mấy người ai đồng ý, ai phản đối?
Thái độ của hắn cực kỳ cường ngạnh, giống như chủ nhà vậy, không cho người khác chỗ thương lượng.