Còn việc con quỷ kia chạy đến chỗ nào.
Thì không một ai biết được.
Chừng bốn giờ rưỡi sáng, âm thanh hát hí khúc đứt đoãng từ ngoài bưu điện quỷ mới ngừng truyền vào. Sau đó cũng không xuất hiện trở lại.
Theo trời dần sáng, hiện tượng linh dị nối đuôi nhau tan biến.
Bất tri bất giác.
Một buổi tối đã trôi qua.
Đến sáu giờ sáng.
Bên trong căn phòng ngủ tối tăm liên tiếp xuất hiện những âm thanh chấn động nho nhỏ.
Rất nhiều người đưa thư đều sẽ cài đồng hồ báo thức, sáu giờ vừa đến sẽ lập tức nhắc nhở.
- Đến giờ rồi.
Đến lúc này Lý Dương mới dám có cử động. Toàn thân bắt đầu thả lỏng, khẽ hoạt động thân thể một chút, sau đó mới mở miệng nhắc nhở.
Người khác cũng đã sớm tỉnh lại, bọn họ ngủ không sai, chỉ là hơi chợp mắt một tý mà thôi.
Ưng Ca khẽ cử động cổ, chậm rãi thở một hơi dài:
- Thật sự là một đêm dài dằng dặc, còn tưởng là bản thân phải chết ở chỗ này, không nghĩ lại có thể vượt qua được.
Hắn ta không muốn ở lại trong căn phòng này thêm một giây một phút nào nữa.
Không khí đục ngầu, xen lẫn mùi thi thối, khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.
Trước đó chỉ là vì mạng sống, không còn cách nào khác, chỉ cần có khả năng, bất kỳ người nào cũng đều muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này.
Dương Gian nói:
- Lý Dương, mở cửa, đi ra xem một chút, tìm kiếm thư.
Hắn nhìn xem bên cạnh.
Phát hiện Dương Tiểu Hoa vẫn đang ngủ. Cô ta nằm cor o trên mặt đất, một tay còn đang túm lấy góc áo của hắn.
Dương Gian khẽ lay lay:
- Đừng ngủ nữa, đến giờ rồi.
Đến lúc này, Dương Tiểu Hoa mới tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra.
- Cô đúng là có cam đảm, lại dám ngủ như vậy.
Vương Phong thấy vậy thì khẽ lắc đầu, cười nhạo một tiếng.
Với bộ dạng này của cô ta, lần đưa thư sau chắc chắn sẽ bị đào thải.
Vương Phong cũng gặp qua không ít người đưa thư như vậy. Nhờ vận khí, chui lên lầu cực nhanh, nhưng cuối cũng vẫn là không chống nổi mà chết đi.
Cửa phòng mở.
Bên ngoài vẫn như cũ, cực kỳ tối tăm.
Chỉ là ở bên ngoài này cũng không có dọa người như buổi tối.
Ngoài hành lang truyền đến một ít ánh sáng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.
Những chỗ khác trong bưu điện quỷ cũng là như vậy.
Cho dù đang là ban ngày, nó cũng khá tối tăm.
Mọi người rời phòng ngủ, đi ra khỏi phòng 404, tiến vào trong hành lang.
- Phù!
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi, cảm thấy thân thể hình như bị hư thối, mơ hồ có thể ngửi được mùi hôi.
- Két!
Cùng lúc đó, cửa của một căn phòng nữa được mở ra.
Đó là căn phòng dán đầy giấy viết thư màu đen.
Một người thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt trầm ổn đi ra. Hiển nhiên kẻ này cũng là một người đưa thư, thành công sống sót.
Vương Phong nhận biết người này:
- Tần Khai? Quả nhiên cậu còn sống.
Người thanh niên gọi là Tần Khai kia bình tĩnh nói:
- Cậu không chết thì sao tôi lại chết. Tên Khúc Hồng Đào kia đâu, Chu Lỗi cũng không xuất hiện, xem ra bọn họ đã chết rồi. Xem ra, tối hôm qua, mấy người cũng không tốt lắm.
Dường như những nguy hiểm tối qua không là gì đối với hắn ta.
Đây không phải hắn ta đang trang bức, mà là tố chất tâm lý quá cứng, đã vượt qua sự sợ hãi khi đối mặt với lệ quỷ.
Vương Phong nói:
- Không phải cũng chỉ có mình cậu sống sót thôi sao?
Cửa phòng 401 mở ra, một người đàn ông trung niên đi đến. Hắn ta xuất ra một cái bật lửa, đốt thức, khẽ thả lỏng một chút tâm tình.
- Không nghĩ sáng hôm nay cũng thật náo nhiệt. Nhiều người như vậy? Tôi còn tưởng rằng tối hôm qua người đưa thư tầng bốn phải chết gần hết rồi chứ.
Ưng Ca nhìn nhìn một chút, có chút kinh ngạc nói:
- Đại Mạnh? Vậy mà cậu lại trốn trong phòng 401.
Đại Mạnh?
Hiển nhiên đây cũng là một cái tên giả.
Người đàn ông trung niên gọi là Đại Mạnh kia cười lạnh nói:
- Đùa gì thế, tối hôm qua tôi chạy qua chạy lại ba lượt, thiếu chút nữa phải chết. Ngược lại là mấy người các cậu, đúng là gan dạ, lại dám tụ tập lại cùng một chỗ. Không sợ con quỷ trà trộn trong tầng bốn tập kích à?
Ưng Ca nói:
- Đã tìm ra được nó, cũng xử lý xong rồi.
Ánh mắt của Đại Mạnh và người thanh niên tên Tần Khai kia lập tức ngưng trọng.
- Giải quyết? Đùa gì thế, dựa vào cậu, hay là dựa vào cái chùy nhỏ kia của Vương Phong? Mấy người không thể nào xử lý được con quỷ kia, có thể tự bảo vệ đã là không tệ rồi.
Hai người cũng không tin con lệ quỷ kia đã bị xử lý.
Phải biết, kể từ khi nó trà trộn vào tầng bốn, nó đã giết chết không biết bao nhiêu người. Số lượng người đưa thư lợi hại, có hi vọng leo lên tầng năm chết ở trong tay nó cũng không phải chỉ có một hai người.
Ưng Ca liếc mắt nhìn sang.
- Là hắn xử lý.
Tần Khai và người đàn ông trung niên lập tức nhìn vào người Dương Gian.