Lưu Tiểu Vũ lập tức trả lời.
- Lúc áp giải nhớ cẩn thận một chút. Có vấn đề lập tức liên hệ với tôi.
Nói xong, Lý Dương liền để điện thoại xuống.
Rất nhanh.
Trên con đường lớn vắng vẻ, từng chiếc xe đặc thù xuất hiện từ những con đường khác nhau, sau đó cùng hội tụ đến đường Trường An.
Cửa xe mở ra.
Người trong xe bị áp giải đến.
Ưng Ca, Liễu Thanh Thanh, Dương Tiểu Hoa, Tần Khai, Đại Mạnh, Vương Phong, còn có người đưa thư sở hữu quỷ vực kia.
Tổng cộng có 7 người.
Dương Gian đứng yên tại chỗ, liếc mắt nhìn về bên này.
- Mấy ngày không gặp, các vị có vẻ sống rất tốt.
Nhìn thấy Dương Gian, không ít người liền trầm mặt, thậm chí một vài kẻ còn xuất hiện lửa giận.
Bất kể là ai, vô duyên vô cớ bị giam lỏng hai ngày đều sẽ không dễ chịu. Chớ nói chi, phải gần đến thời hạn thì Dương Gian mới thả bọn họ ra. Nếu thả chậm thêm một chút, khả năng bọn họ sẽ bỏ lỡ thời gian đi đưa thư. Đến lúc đó, bọn họ tuyệt đối sẽ chết cực kỳ thảm.
Tuy nhiên, dựa theo tình huống bình thường mà nói, chỉ cần chậm thêm 10 phút đồng hộ nữa, bọn họ sẽ trở mặt. Lập tức động thủ, thoát ly khống chế, chứ không lựa chọn ngồi yên chờ chết.
Liễu Thanh Thanh là người đầu tiên đứng ra chất vấn.
- Dương Gian, nếu cậu muốn giết chết toàn bộ bọn tôi thì trực tiếp động thủ là được. Cậu làm thế này là có ý gì?
Dương Gian nói:
- Ý của cô chính là tôi không ra tay tiêu diệt mấy người là một sai lầm? Đã như vậy, hiện tại cũng chưa hẳn là quá muộn. Không phục thì cứ việc ra tay. Chỗ này đã bị tôi cách ly, dù xảy ra chuyện linh dị cũng không sao. Vì thế, có giết sạch mấy người hay không tôi cũng không quá lo lắng.
Nói xong, hắn liền cầm chặt cây trường thương trong tay, sau đó gõ mạnh xuống mặt đất.
Mặt đường cứng rắn lập tức bị vỡ vụn, đinh đóng quan tài đâm sâu vào trong đất, phát ra tiếng động cực lớn.
Tất cả mọi người thầm giật mình.
Bọn họ nhao nhao nhìn về phía Liễu Thanh Thanh, hơi lắc lắc đầu, ý bảo cô ta đừng làm loạn.
Đã như thế này rồi, nếu còn trở mặt nữa thì đó là kẻ ngu.
Đến cuối cùng, nếu Dương Gian đã thả toàn bộ mọi người ra, như vậy biểu thị hắn muốn để cho những người khác tham gia nhiệm vụ đưa thư lần này. Mặc dù bị giam lỏng mấy ngày khiến cho người ta nổi nóng, nhưng khi nghĩ kỹ lại, bọn họ cũng không có bất cứ tổn thất nào, chỉ hơi tốn chút thời gian mà thôi.
Vì đoạn thời gian đó mà phải bỏ mệnh ở chỗ này, chỉ cần là người bình thường thì đều biết lựa chọn như thế nào.
Đúng lúc này, Vương Phong mở miệng nói:
- Chúng ta cứ coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra đi. Dù sao cũng đi vào địa bàn của người ta, người ta không yên lòng cũng là điều hợp lý. Tiếp theo mọi người hẳn nên cân nhắc phải làm gì để đối phó với nhiệm vụ đưa thư sắp đến thì hơn.
Hắn ta là kẻ co được giãn được, trước đó từng bị Dương Gian cướp chùy gỗ, nhưng đều không có trở mặt.
Nên hiện tại hắn ta càng không.
- Dương Gian, cậu là lão đại, cậu làm chủ là được, tôi không có ý kiến.
Ưng Ca lập tức mở miệng tỏ thái độ, không hề nhắc đến việc lúc trước bị nhân viên dùng vũ lực khống chế.
Người khác thấy vậy cũng đều thu hồi loại ý nghĩ kia, chôn toàn bộ bất mãn vào trong tim. Hết thảy chờ đến khi chuyện này kết thúc rồi lại nói sau.
Nhiệm vụ đưa thư cực lần này kỳ nguy hiểm. Dù bọn họ đồng lòng chưa chắc đã sống sót, đâu còn tâm tư để ý đến cái này.
Dương Gian nhìn những người khác một chút, sau đó nói:
- Rất đơn giản. Nếu chiếc xe kia xuất hiện, tôi sẽ lập tức khống chế, thậm chí là xử lý những người xuống xe. Sau đó tất cả mọi người cùng lên xe. Sau khi lên xe, mọi người cố gắng dành lấy một chỗ để ngồi. Nếu không giành được, hoặc không có chỗ để ngồi, vậy thì xin lỗi. Sau đó phát sinh chuyện gì tôi cũng không biết.
- Nhưng hơn phân nửa là sẽ chết ở trên xe buýt.
Lời này vừa ra, những người khác nhất thời khẩn trương cùng run rẩy.
- Vậy nếu trên xe buýt đều đã ngồi đầy người rồi thì sao?
Lúc này, Dương Tiểu Hoa có chút bất an. Cô ta không có năng lực chống cự lại lực lượng linh dị, ở trong trường hợp như vậy, không nghi ngờ gì nữa, cô ta là người dễ gặp nguy hiểm nhất.
Dương Gian nói:
- Vậy thì cũng chỉ còn cách cướp đoạt với người khác. Tuy nhiên, mấy người tốt nhất nhìn ngó cho cẩn thận một chút. Trên xe buýt, không phải tất cả hành khách đều là người.
Dương Tiểu Hoa lập tức hỏi:
- Lời này của anh là có ý gì?
Ưng Ca lập tức giải thích.
- Cái này cũng dễ hiểu thôi, hành khách trên xe buýt có thể là người, cũng có thể là quỷ. Cho nên, nếu chỗ ngồi bị chật kín, lại không thể đứng, vậy chỉ còn cách ra tay đuổi một người xuống, giành lấy chỗ ngồi. Tuy nhiên, nếu lựa chọn sai lầm, chọn trúng một con lệ quỷ, vậy là ai đuổi ai còn chưa biết.