Mà ở trong tình huống bình thường sẽ không có ai chú ý đến chuyện này.
- Lên xe.
Trong đám người đưa thư, Tần Khai nhìn thấy cửa xe buýt quỷ vừa mở liền quyết định lập tức xông vào.
Hắn ta biết bên trên xe này khả năng gặp phải nguy hiểm. Nhưng lên xe trước một bước, không nghi ngờ là hắn ta có thể trước tiên cướp lấy được một chỗ. Chuyện này đối với hành động tiếp theo mà nói tương đối có lợi.
Không chỉ hắn ta, còn có Đại Mạnh, Ưng Ca, Liễu Thanh Thanh,.. Bọn họ hầu như chạy đến cửa xe khi nó vừa mở.
- Đúng là một đám gia hỏa không biết trời cao đất rộng, vội vàng đi chịu chết.
Trong xe lập tức truyền ra tiếng hừ lạnh. Sau đó có một người nhanh chóng đi xuống xe. Vừa xuống khỏi xe, hắn ta liền thở dài một hơi, sau đó dường như định bỏ đi.
Nhưng còn chưa đi được hai bước.
Người này lập tức cứng đờ.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy một người đang dùng ánh mắt băng lãnh nhìn ngó hắn ta.
- Người phụ trách của thành phố Đại Xương, mắt quỷ… Dương Gian?
Người này rõ ràng là một vị ngự quỷ nhân. Ánh mắt hắn ta co lại, sau đó nhìn về phía ánh mắt băng lãnh kia.
- Vừa mói xuống xe, tôi còn chưa muốn động thủ. Hôm nay cho tôi chút thể diện, để tôi mượn đường rời đi. Chúng ta cứ coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu hẳn phải biết, tôi có thể còn sống mà đi xuống chiếc xe buýt kia là có nghĩa gì rồi chứ.
Đây là hắn ta đang cảnh cáo.
Đồng thời cũng đanh nhắc nhở.
Bởi vì ngự quỷ nhân có thể còn sống mà rời khỏi xe buýt quỷ, không chỉ có thực lực mạnh. Hơn nữa, nhờ ở trên xe buýt quỷ thời gian dài, lực lượng linh dị trong người bị áp chế, khiến lệ quỷ rơi vào trạng thái chết máy.
Loại trạng thái chết máy này không hoàn chỉnh, chỉ một đoạn thời gian sau lệ quỷ vẫn sẽ khôi phục. Nhưng ngự quỷ nhân đều là đám đoản mệnh, có thể làm được điều này đã là rất lợi hại. Ít nhất, trong quãng thời gian ngắn người này có đủ bản lĩnh để đánh ngang tay với nhân vật cấp đội trưởng.
Ánh mắt của Dương Gian vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chằm chằm vào vị ngự quỷ nhân vừa mới xuống xe kia.
Nói thật, hắn cũng không nhận ra người này, cực kỳ lạ lẫm, chửng tỏ trước đó chưa từng gặp qua.
Ở bên trong điện thoại di động vệ tinh truyền đến âm thanh của Phùng Toàn.
- Dương Gian, người này tên là Nghê Sinh, là một tên tội phạm truy nã, trước kia từng giết một người phụ trách… Kẻ này có được quỷ vực, rất nguy hiểm.
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng trong nháy mắt đã khiến cho người tên Nghê Sinh kia chú ý.
Sắc mặt hắn ta đột biến, ý thức được sự việc không tốt.
Nhưng chỉ sau một giây.
Nghê Sinh chỉ thấy trước mắt là một mảng không gian đỏ tươi, quỷ vực tự thân bị áp chế gắt gao. Hắn ta vận dụng hết toàn bộ lực lượng linh dị với ý đồ đối kháng.
Dường như hành động này có chút hiệu quả, thế giới màu đỏ trước mắt nhanh chóng phai màu, không đến mức không có sức chống cự.
Nhưng chỉ ngay sau đó.
Nghê Sinh đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ xuyên qua thân thể.
- Ầm!
Một tiếng vang cực lớn, mặt đất vỡ vụn.
Một cây trường thương màu vàng không chút do dự xuyên qua ngực của Nghê Sinh, đem hắn ta đóng đinh trên mặt đất.
- Dương Gian!
Nghê Sinh giãy dụa, khóe mắt như muốn nứt ra, phát ra tiếng gầm nhẹ như ác quỷ, phảng phất như muốn ăn người. Nhưng đây chỉ là cơn phẫn nộ vô năng mà thôi. Sau đó hắn ta cũng cảm thấy, thân thể dần dần trở nên chết lặng, mất đi tri giác. Liền lệ quỷ trong thân thể cũng giống như bị tước đoạt, chưa từng xuất hiện.
Không có lực lượng linh dị duy trì, tình mạng của hắn ta nhanh chóng trôi đi.
Nghê Sinh có cảm giác sợ hãi cùng không cam lòng.
"Không cam tâm, mình không cam tâm. Rõ ràng mình đã sống sót qua nhiều nguy hiểm, thế mà lại ngỏm ở đây…"
Vốn cho rằng sau khi xuống xe, hắn ta có thể muốn làm gì thì làm. Không ngờ vừa mới xuống đã đụng phải một nhân vật cấp đội trưởng. Hơn nữa còn là người khó chơi nhất trong đống đội trưởng, mắt quỷ Dương Gian.
- Chút đồ vật bình thường rác rưởi. Chỉ chút thời gian dừng xe ngắn ngủi đã dủ xử lý mày.
Dương Gian lạnh lùng đi đến, muốn thu hồi đinh đóng quan tài, đồng thời chuẩn bị lên xe.
Nhưng đúng lúc này.
Trên xe buýt quỷ đột nhiên đi xuống một bóng dáng quỷ dị. Sau khi xuất hiện, bóng dáng này giống như khiến cho ánh sáng xung trở nên ảm đạm đi một mảng lớn vậy. Không, không phải là giống như, mà là thật.
Xung quanh trở nên mờ tối.
Đèn đường ở gần đó giống như nến bị đốt gần hết vậy, léo lắt, sắp sửa dập tắt.
- Quỷ?
Con ngươi của Dương Gian co lại, hắn vô ý lùi ra sau một bước. Không có lập tức đi đến rút cây trường thương đang găm trong bụng Nghê Sinh ra.
Hắn không muốn chạm mặt trực diện với lệ quỷ.