Bóng dáng màu đen kia quấn lấy băng gạc màu đen, cực kỳ dày đặc, che kín ánh mắt, khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt. Thứ hiển lộ ra chỉ là một dáng người màu đen. Đồng thời, phía dưới đống băng gạc màu đen kia duỗi ra một cánh tay tràn đầy vết thương.
Trên cánh tay có dấu răng cắn, có dấu bị vật sắc bén cắt, cũng những lỗ giống như bị thứ gì đó đâm, thậm chí có cả những vết máu ứ đọng hình bàn tay.
Nhưng lúc này, cánh tay quỷ dị kia lại đang cầm một cây dù cũ kỹ.
Cây dù này cũng có màu đen, lộ ra vẻ không tầm thường.
Hiển nhiên, cây dù đen kia cũng là vật phẩm linh dị.
"Quỷ vực đang bị xâm lấn…"
Dương Gian cảm giác được quỷ vực của mắt quỷ ở xung quanh con lệ quỷ kia đang bị xua tan, không có cách nào bao phủ.
Giống như bị thứ gì đó ngăn cản vậy.
Đây là một loại bài xích của lực lượng linh dị.
Loại hiện tượng này xuất hiện nói rõ một điểm, con lệ quỷ kia rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn mức độ quỷ vực hiện tại của hắn.
- Đội trưởng, xe buýt quỷ đã khởi động, anh mau lên xe, không còn thời gian nữa.
Giờ phút này, Lý Dương liền đứng trước cửa của xe buýt quỷ. Hắn ta cũng nhìn thấy con lệ quỷ khủng bố vừa mới bước xuống kia. Nhưng hiện tại đã không còn thời gian để đi quan tâm chuyện này. Nếu Dương Gian còn không lên xe, như vậy nhiệm vụ đưa thư lần này coi như xong.
- Chết tiệt.
Dương Gian chứng kiến con lệ quỷ cầm cây dù đen đang đi xuống, không khỏi có chút áp lực.
Hắn muốn phát động môi giới, trực tiếp dùng thanh sài đao chém cho con lệ quỷ này một nhát để tách đôi nó trước khi lên xe.
Nhưng hiện tại hắn không thể nào làm được.
Bởi vì con lệ quỷ này có quỷ vực, nên Dương Gian không có cách nào phát động môi giới. Vả lại, dù hắn có sử dụng đến đinh đóng quan tài, hắn cũng không chắc bản thân có thể cố định con lệ quỷ kia.
Không thể áp chế quỷ vực, liền không thể tìm ra biện pháp đối phó với lệ quỷ.
- Phùng Toàn, Đồng Thiến, nhanh chóng giam giữ thi thể của Nghê Sinh. Không cần quản con lệ quỷ vừa xuống xe kia. Loại lệ quỷ ở cấp bậc này không phải là thứ mà các cậu có thể đối kháng, cứ để nó rời đi đi.
Nói xong lời này, Dương Gian nhanh chóng cầm lấy cây trường thương, sau đó thân hình khẽ biến mất, đến khi xuất hiện đã ở trước cửa xe buýt quỷ.
- Lý Dương, chúng ta lên xe.
Hắn cùng Lý Dương lập tức leo lên xe.
Bọn họ gần như leo lên xe ở thời điểm cuối cùng. Vừa mới lên, chưa đầy ba giây sau, xe buýt quỷ liền khởi động, cửa xe đóng lại phát ra một tiếng bịch.
Ở đằng sau, cửa xuống xe cũng đóng lại.
Xe buýt quỷ lần nữa khởi động, chậm rãi chạy về phía trước. Sau đó nó dần dần tăng tốc, biến mất khỏi tầm mắt của đám người.
Ở chỗ trạm dừng chỉ để lại một con lệ quỷ cầm cây dù màu đen cùng với thi thể của vị ngự quỷ nhân tên Nghê Sinh vừa bị Dương Gian giết chết.
…
Tại thời điểm cuối cùng, Dương Gian và Lý Dương đã thành công leo lên xe buýt quỷ. Chân trước bọn họ vừa bước lên xe, chân sau cửa xe đã tự động đóng.
Xe buýt quỷ lần nữa khởi động, chờ đám người và quỷ ở trong xe, tiến về vùng đất không biết nào đó.
Bởi vì giờ phút này, tung tích của xe buýt quỷ đã biến mất khỏi khu vực thành phố Đại Xương. Cứ như những gì xảy ra trước đó đều là ảo giác, căn bản không hề tồn tại chiếc xe buýt quỷ này.
- Đây chính là xe buýt quỷ trong lời đồn sao?
Vẻ mặt Lý Dương có chút tò mò, cũng không quá khẩn trương.
Dù sao ở trên xe, ngự quỷ nhân vẫn tương đối an toàn.
Dù xung quanh có quỷ đi nữa, chúng cũng vì sự tồn tại của xe buýt quỷ mà bị áp chế, không thể giết người tùy tiện. Chỗ này so với bưu điện quỷ nguy hiểm tầng tầng lớp lớp thì an toàn hơn rất nhiều.
Lúc này, mấy người lên xe lúc trước cũng đang quan sát tình hình bên trên xe buýt quỷ. Mục đích của bọn họ tương đối trực tiếp, đó là tìm xem phía trước có chỗ trống không. Còn những chuyện khác, từ từ lại tính sau.
Lúc này, bên trong xe buýt quỷ lượng người có chút nhiều, sắp sửa đạt đến tình trạng hết chỗ. Tuy nhiên vẫn còn có một vài ghế trống, dù sao trước đó cũng có một người và một con lệ quỷ vừa xuống xe.
- Có ghế trống, tốt quá.
Ở đằng trước, nhãn tình Tần Khai sáng lên, đi thẳng đến một chỗ trống gần nhất, không chút do dự ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, hắn ta lập tức không nhịn được mà rùng mình một cái. Cảm thấy có một cỗ âm lãnh không nói nên lời phả từ bên cạnh đến. Khẽ quay đầu nhìn qua, con ngươi của hắn ta lập tức co rụt.
Ở bên cạnh hắn ta có một cô gái đang ngồi. Mái tóc dài lộn xộn, quần áo cũ nát, mà trên da cô gái này có kết một lớp băng sương mỏng. Thân thể cực kỳ cứng ngắc, cứ như một cỗ thi thể vừa mới được lấy từ trong tủ lạnh ra vậy, không có chút đặc thù của sinh mạng.